Siêu Cấp Cường Giả

Chương 557 : Nghịch tập, nghịch tập (15)

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


- Vậy làm sao bây giờ?



Mắt thấy những tên đặc công của An Toàn Cửu Xử đều bị lời nói của Diệp Cô Thành làm cho sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm thì Khương Tuấn lấy lại tinh thần, ý thức được Diệp Cô Thành không phải nói chuyện giật gân, nhịn không được mở miệng hỏi.



- Để ta đi hỏi bọn hắn.



Diệp Cô Thành liếc mắt nhìn Khương Tuấn một cái thật sau:



- Ta đi cùng hắn nói chuyện, không có mệnh lệnh của ta thì bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.



"Ách..."



Có lẽ bởi vì trong lòng có quỷ, có lẽ là ánh mắt của Diệp Cô Thành quá mức sắc bén, trong lòng Khương Tuấn một trận kinh hoảng, miệng hơi hơi mở ra, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại.



Diệp Cô Thành thấy thế, không nói lời vô ích, xoay người bước đi tới đám người Bùi Đông Lai.



- Khương bộ trưởng, kế tiếp làm sao bây giờ?



Mắt thấy Diệp Cô Thành rời đi, Long Nhất nhịn không được hướng Khương Tuấn hỏi



Khương Tuấn vốn là nhìn chằm chằm vào bóng lưng Diệp Cô Thành vài giây, sau đó ánh mắt chuyển đi, nhìn về phía đám người Bùi Đông Lai đứng ở xa xa, trầm ngâm một phen, nói:



- Cứ làm theo lời của Diệp thiếu tướng, tạm thời không nên động thủ, yên lặng theo dõi kỳ biến. Các cậu hãy vào vị trí, tiếp tục vây quanh bọn hắn, bất kể như thế nào thì cũng không để đám gia hỏa kia trốn thoát.



- Dạ.



Long Nhất liền lên tiếng lĩnh mệnh, sau đó tản đi, ở bọn hắn xem ra, tuy rằng bọn hắn không phải là đối thủ cân chiến của đám người kia, nhưng mà có thể ở khoảng cách xa dùng súng đối phó với đám người kia.



- Diệp Cô Thành, tại sao đám thủ hạ của ông lại cứ muốn khăng khăng tìm bọn ta gây phiền phức thế?



Mắt thấy Diệp Cô Thành quay lại mà đám người vây quanh không chịu rời đi thì Dương Thiện cau mày nói.



Nghe được Dương Thiện nói như thế thì toàn bộ những vị cường giả khác đều nhíu mày.



Nhíu mày, không không có nghĩa là bọn hắn sợ đám đặc công kia, ngược lại nếu như bọn hắn muốn rời đi thì những người đó không có khả năng ngăn cản bọn họ.



Nhíu mày, chẳng qua là bởi vì bọn hắn không muốn động thủ với những người kia mà thôi.



- Đám người bên ngoài chỉ có 8 người là thủ hạ của ta, mặc khác đều là người của những ngành khác, bất quá chư vị vì bảo vệ quốc gia ra tay chém giết đám ngoại tộc nước ngoài kia, mặc kệ là người của ta hay là người của những ngành khác, đều không có khả năng tìm các vị để gây phiền phức.



Diệp Cô Thành chủ động mở miệng giải thích.



- Vậy tại sao bọn hắn còn chưa đi?



Dương Thiện nói lên nghi ngờ.



Sắc mặt Diệp Cô Thành tỏ ra phức tạp nhìn vào Bùi Đông Lai:




- Sự việc tính đến đây đã qua một đoạn thời gian nhưng mà Diệp Tranh Vanh lại không cam lòng a, Diệp gia cũng không cam chịu tâm a! Nhưng bởi vì cha của tôi đã hiện ra thực lực của mình nên cho dù bọn hắn không cam lòng cũng không dám làm cái gì.



- Thẳng về sau, cha của tôi vì muốn bảo vệ quốc gia, bảo vệ mảnh đất này mà đã một mình xuất ngoại nghênh chiến, sau khi tin tức người chết được truyền ra thì cuối cùng bọn hắn cũng tìm được cơ hội, vội vàng vung dao mổ đối phó với tôi, lại thật không ngờ Tiêu lão thai gia lại vì tôi mà ra mặt, làm cho bọn hắn thất bại trong gang tấc.



- Mà hiện giờ, Tiêu gia lão thái gia đã đi rồi, bọn hắn lại vung lên dao mổ đối với tôi, bọn hắn bên ngoài thì lợi dụng cường quyền, bên trong thì âm thầm dùng thủ đoạn ám sát, muốn tôi phải chết. Mà hiện giờ, nếu như tôi không làm cái gì thì tôi đã trở thành một tên quỷ chết oan.



Nói xong những lời này thì tâm tình của Bùi Đông Lai trở nên kích động, hắn nắm chặt 2 tay của mình, giống như là một con sư tử hướng về Diệp Cô Thành gào to lên:



- Ngài nói là tôi vô tội sao? Tôi có chủ động trêu chọc đám người Diệp gia kia không? Bọn hắn dựa vào cái gì mà muốn đẩy tôi vào chỗ chết? Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ dựa vào bọn hắn là Diệp gia của nước cộng hòa, là Diệp gia rất ngưu bức sao????



Trầm mặc.



Mắt thấy Bùi Đông Lai đem mọi oán hận trong lòng phát tiết ra ngoài thì Diệp Cô Thành không phản bác được, chỉ có trầm mặc.



Mà cách đó không xa, mắt của Tần Đông Tuyết đỏ lên, tùy ý để nước mắt chảy xuống, gắt gao nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Y Na, mà Hạ Y Na thì sớm đã lệ rời đầy mặt, khóc giống một đứa bé.



Các nàng cảm thấy lòng mình rất đau…rất đau…



- Trước khi cha cậu xuất ngoại thì đã từng nói chuyện với ta, hắn có nói cho ta biết, nếu như hắn chưa về thì để cho ta giúp hắn làm một việc.



Một lát sau, Diệp Cô Thành ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt đã khôi phục lại bình tĩnh của Bùi Đông Lai, nhẹ giọng nói:



- Hắn muốn ta trong lúc nguy nan nhất thì phải ra mặt bảo vệ cho cậu một mạng.



Nghe được những lời này của Diệp Cô Thành thì đồng tử của Bùi Đông Lai phóng lớn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.



- Cậu nói đúng, vô luận là mưu kế của cậu được vận dụng xuất thần nhập hóa như thế nào thì người của Diệp gia đã quyết tâm muốn đem chậu phân này đổ lên đầu của cậu.



Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì vẻ mặt Diệp Cô Thành kiên định, nói:



- Nhưng mà nếu ta đã đáp ứng cha của cậu thì ta sẽ ra mặt giúp cậu.



- Cảm ơn ngài.



Nghe Diệp Cô Thành nói thế thì Bùi Đông Lai liền cúi đầu một cái, nói:



- Cảm ơn ngài ngay từ đầu đã đối xử với mẹ tôi như một người thân, cũng cảm ơn ngài vì lời hứa với cha của tôi mà mạo hiểm trở mặt với Diệp gia để cứu tôi.



Chẳng biết tại sao, thấy hành động của Bùi Đông Lai, nhớ lại



- Cầu người không bằng cầu mình, đạo lý này đúng là sau khi cha tôi và Tiêu gia lão thái gia qua đời thì tôi mới hiểu ra được.



Giống như vì xác minh suy đoán của Diệp Cô Thành nên Bùi Đông Lai lại mở miệng lần nữa, ngữ khí hờ hững nhưng khi lọt vào trong tai của Diệp Cô Thành lại giống như tiếng sét nổ vang:



- Diệp gia muốn cho tôi chết, không dễ như vậy đâu.