Siêu Cấp Cường Giả

Chương 571 : Muốn đối ngoại cần phải yên nội (13)

Ngày đăng: 01:56 20/04/20


"Ách..."



Nghe được tiếng bạt tai, thấy được Từ Lệ té xuống đất thì mọi người đều cả kinh há to miệng.



Phảo biết rằng, Từ Lệ là vợ của Diệp Cấm, là chị dâu của Diệp Cô Thành.



Mà hiện giờ, Diệp Cô Thành lại tát làm cho Từ Lệ té xuống đất.



Nếu không phải thấy được cảnh này thì mọi người sẽ không tin Long Vương Diệp Cô Thành sẽ động thủ với nữ nhân, hơn nữa đối phương còn là chị dâu của mình.



Bọn hắn còn không tin, huống chi Diệp Cấm?



Mặc dù Diệp Cấm biết được thân phận của Diệp Cô Thành ở Diệp gia có chút đặc thù, mặc dù hắn còn biết Diệp Thạch cũng không thể ra lệnh cho Diệp Cô Thành nhưng mà hắn không tin Diệp Cô Thành sẽ tát Từ Lệ, hơn nữa lại còn làm trước mặt nhiều người như vậy.



- Mày…mày dám đánh tao?



Nếu bàn về khiếp sợ thì trong lòng Từ Lệ lại càng khiếp sợ hơn, cảm nhận được cơn đau trên mặt, theo bản năng Từ Lệ đưa tay sờ vào khuôn mặt, vẻ mặt không thể tin nhìn vào Diệp Cô Thành.



- Lính của ta không phải là người mà bà có thể động vào.



Mặt Diệp Cô Thành không chút thay đổi nhìn vào Từ Lệ, từ từ mở miệng.



"Hô... Hô..."



Nghe được câu trả lời của Diệp Cô Thành thì Từ Lệ thở dốc, nàng mở miệng muốn nói cái gì nhưng đã thấy Diệp Cô Thành xoay người.



- Diệp Cô Thành, cậu…



Diệp Cấm thấy thế thì lớn tiếng quát.



Nhưng mà.



Không đợi hắn nói hết lời thì Diệp Cô Thành đã lên tiếng, ánh mắt nhìn về đám đặc công Quốc An Cửu Xử:



- Các ngươi muốn thúc thủ chịu trói hay là muốn biết chênh lệch giữa mình với Long Nha?



" Lộp bộp"



Nghe được giọng nói lạnh nhưng bằng, nhìn vào ánh mắt không mang theo chút cảm tình của Diệp Cô Thành thì đám người Sử Hồng liền chấn động, bọn hắn liền cảm thấy sợ hãi.



- Long… Long Vương.



Hoảng sợ rất nhiều. Sử Hồng cố gắng mở miệng giải thích.



- 2 chọn 1, có 5s.




- Cầu người không bằng cầu mình, đạo lý này đúng là sau khi cha tôi và Tiêu gia lão thái gia qua đời thì tôi mới hiểu ra được.



- Diệp gia muốn cho tôi chết, không dễ như vậy đâu.







Buổi sáng, Diệp Cô Thành cho rằng ở trước mặt quyền lực thì những thứ âm mưu quỷ kế đều là uổng công.



Mà giờ phút này, chưa đầy 24 tiếng thì Bùi Đông Lai đã làm cho Diệp Cô Thành phải kinh ngạc.



- Như lời của cậu, cầu người không bằng cầu mình.



Nhớ lại tất cả chuyện này, Diệp Cô Thành miệng của mình hơi đắng:



- Ta chỉ dựa theo mệnh lệnh của cấp trên, đến đưa cậu rời khỏi nơi này.



Bùi Đông Lai cười cười, không nói cái gì nữa, đi theo Diệp Cô Thành đi ra phòng giam.



Bên ngoài phòng giam, vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ vẫn chưa lấy lại tinh thần, cả 2 giống như là hòn đá, đứng nguyên tại đó.



"Bá!"



Mắt thấy Bùi Đông Lai cùng Diệp Cô Thành đi ra, 2 vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ không hẹn mà đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai, vẻ mặt ngỡ ngàng.



Bùi Đông Lai không để ý đến ánh mắt hai người, giống như đem 2 người trở thành không khí rồi.



- Trả mạng cho con tao.



Sau đó, Từ Lệ lấy lại tinh thần, giống như kẻ điên, chạy vồ về phía Bùi Đông Lai.



Không đợi nàng vọt tới trước người Bùi Đông Lai thì Diệp Cô Thành giống như một tòa núi lớn che trước người Bùi Đông Lai, một phát bắt lấy cổ tay Từ Lệ, không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Từ Lệ.



- Thả ta ra, Diệp Cô Thành, mày thả ta ra.



Từ Lệ giãy dụa, vẻ mặt như lệ quỷ nhìn vào Bùi Đông Lai, thở hổn hển nói:



- Tranh Vanh ở dưới cửu tuyền sẽ không bỏ qua cho mày.



- Người sống còn không được, huống chi người chết?



Bùi Đông Lai dừng bước lại, mỉm cười nhìn Từ Lệ, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Cấm, ngữ khí lạnh lùng:



- Trở về nói cho lão tạp mao của Diệp gia, giết tốt, nuốt xe sau đó là tướng.