Siêu Cấp Cường Giả

Chương 589 : Tìm cách báo ân, lại được thưởng lớn

Ngày đăng: 01:57 20/04/20


-Hả!?



Đột nhiên thấy hai người Trương Đồ Hổ và Chu Thiến quỳ rạp trước mặt mình, phản ứng đầu tiên của Bùi Đông Lai là ngẩn người, sau đó hắn hỏi với giọng ngạc nhiên:



-Hai người là?



- Bùi... Bùi tiên sinh, tôi là Trương Đồ Hổ. Là người tới đây vào tối hôm trước để nói chuyện với ngài.



Trương Đồ Hổ thấy Bùi Đông Lai mở miệng hỏi, đầu tiên hắn chủ động giới thiệu mình, sau đó hắn nói với giọng cầu xin:



-Tôi hôm nay tới tìm ngài,trước hết là để thanh minh. Tôi không hề quen biết gì lão già người ngoại quốc tên Pavarotti kia cả. Tôi chỉ là muốn thông qua hắn để hợp tác với tập đoàn của hắnmà thôi. Sau đó, hôm nay tôi hôm nay muốn dẫn theo cô gái này tới chỗ của ngài vì tôi muốn ngài hiểu rằng, tôi không hề ép buộc hay sử dụng thủ đoạn bỉổi gì để khiến cô gái này phải quan hệ với Pavarotti. Mọi chuyện là do nàng tự nguyện.



Bùi Đông Lai sau khi nghe xong vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Chu Thiến.



-Chu Thiến, cám ơn ân công!



Khi Bùi Đông Lai chăm chú quan sát nàng, Chu Thiến với vẻ mặt biết ơn nói 1 tiếng cám ơn. Sau khi nói xong nàng còn định dập đầu với hắn.



-Đợi...đợi đã!



Bùi Đông Lai thấy vậy bèn bước tới phía trước ngăn cản nàng, sau đó cau mày nói:



-Hai người hãy kể rõ đầu cua tai nheo cho tôi biết.



-Bùi... Bùi tiên sinh, tôi thật sự không hề quen biết gì lão già người nước ngoài tên Pavarotti đó cả. Tôi lại càng không biết lão đã đắc tội với ngài. Nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tìm hắn hợp tác.



Trương Đồ Hổ sợ chuyện của Pavarotti sẽ liên luỵ tới hắn. Lúc này hắn thấy Bùi Đông Lai còn chưa tỏ thái độ, hắn nào dám đứng lên?



Sau khi nghe Trương Đồ Hổ nói, Bùi Đông Lai cảm nhận được sự sợ hãi trong lời nói của đối phương. Bùi Đông Lai không biết do vô tình hay cố ý lại nhìn Chu Thiến.



Đêm đó, Trương Đồ Hổ chỉ nói Chu Thiến sau khi bán dâm cho Pavarotti đã chảy rất nhiều máu, sau đó Trương Đồ Hổ đưa nàng đến bệnh viện, còn những chuyện khác hắn cũng không biết gì.



Trong tình huống như vậy, lý trí nói cho hắn biết Trương Đồ Hổ sợ hắn sẽ giận cá chém thớt, còn Chu Thiến bị Trương Đồ Hổ kéo tới đây để giúp đỡ.



Nhưng mà ——



Vẻ mặt biết ơn cùng với sự chân thành không chút giả tạo trong đôi mắt của Chu Thiến nói cho hắn biết, cô gái đang quỳ trước mặt mình tuyệt đối không có ý định nhờ vả gì hắn.



-Cho dù hai người có ý đồ gì khi tới đây, trước hết cứ đứng lên rồi nói tiếp.



Bùi Đông Lai nhìn hai người một lượt rồi mở miệng.



-Được... Được!"
Bùi Đông Lai nghiêm mặt nói:



-Tiền của quỹ từ thiện được dùng vào mục đích giúp đỡ những người khó khăn, ví dụ như giúp đỡ những vùng sâu vùng xa phát triển giáo dục, giúp đỡ những em có gia cảnh nghèo khó được đến trường; giúp đỡ những gia đình có người thân mắc bệnh hiểm nghèo lại không có tiền cứu chữa—— tôi tính để cô phụ trách quỹ từ thiện này!



-Hả! truyện được lấy tại TruyenFull.vn



Nghe Bùi Đông Lai nói ra phương thức cảm ơn này, không riêng gì Chu Thiến, đến ngay cả Trương Đồ Hổở bên cạnh cũng mắt chữ A mồm chữ O.



-Cô có sẵn lòng không?



Không để ý đến vẻ khiếp sợ của hai người, Bùi Đông Lai hỏi.



Chu Thiến gật đầu theo bản năng, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, nàng lại lắc đầu lia lịa nói:



-Tôi... Tôi...



-Tôi biết cô muốn nói gì. Cô rất sẵn lòng làm, nhưng cô lo mình sẽ không làm được!



Bùi Đông Lai cắt ngang lời nói của Chu Thiến:



-Nhưng tôi tin tưởng cô có thể. Bởi vì... cô là người biết báo đáp ân tình, thậm chí cho dù đối phương chẳng qua chỉ tiện tay làm 1 chuyện không đáng kể, nhưng cô vẫn sẵn lòng làm đủ mọi cách để báo đáp ân tình —— nếu như cô dùng phần thành ý để làm việc nhiều khi có thể làm chơi ăn thật.



-Huống chi, cố đã từng phải trải qua hoàn cảnh tuyệt vọng không có ai đưa tay giúp đỡ. Cô thậm chí có thể vì mẹ mình mà bán đi đêm đầu tiên của mình. Cô hiểu rất rõ ràng, số tiền mà trong mắt của đám người giàu có vốn chỉ là mấy con số lại trở nên quý giá thế nào với những người đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng cần sự giúp đỡ! Nếu như cho cô phụ trách quỹ từ thiện kia, cô sẽ không, tuyệt đối không cho phép lãng phí một phân tiền, ngược lại, cô sẽ dùng từng phân tiên vào đúng lúc và đúng chỗ cần!



Chu Thiến mắt chữ A mồm chữ O nhìn Bùi Đông Lai.



- Bùi tiên sinh là chủ tịch của tập đoàn Đông Hải. Ông ta nếu như coi trọng năng lực của cô, cô còn do dự gì nữa? Mau đồng ý với Bùi tiên sinh đi!



Nhìn thấy Chu Thiến im lặng không nói gì, Trương Đồ Hổ chỉ biết bó tay. Hắn thấy đây rõ ràng là một miếng bánh ngon từ trời rơi xuống. Chỉ cần Chu Thiến gật đầu, nàng có thể từ 1 con chim sẻ hoá thân thành phượng hoàng, một bước lên trời, cần gì phải do dự?



Lời của Trương Đồ Hổ lời khiến cho Chu Thiến thức tỉnh.Hai mắt nàng lúc này đã đỏ hoe, trong đó tràn đầy sự cảm động. Nàng nhìn Bùi Đông Lai rồi trả lời với chút run rẩy:



-Cảm... Cảm ơn ngài, nhưng mà... tôi chỉ là 1 sinh viên vẫn còn mài đũng quần trên ghế nhà trường. Tôi chỉ sợ sẽ làm không được những điều giống như ngài nói, hơn nữa tôi cũng lo sẽ lãng phí số tiền kia...



-Tôi cũng đã từng gặp phải 1 số chuyện, lúc đó tôi cũng từng có suy nghĩ giống như cô. Hôm nay, tôi chẳng qua chỉ là 1 sinh viên năm nhất, nhưng trong tay tôi đang điều hành tập đoàn Đông Hải có tài sản đến mấy tỷ nhân dân tệ—— không có ai sinh ra đã biết. Không biết có thể học; có làm được hay không phải thử mới biết.



Bùi Đông Lai cúi người, tập trung nhìn Chu Thiến rồi an ủi:



-Một người nhiều lúc cũng nên đi trên 1 con đường xa lạ, nên nhìn phong cảnh xa lạ, nên nghe 1 bài hát xa lạ. Sau đó vô tình trong phút chốc, cô sẽ phát hiện, chuyện mà cô rất muốn quên không biết lúc nào đã bị xoá nhoà trong ký ức của mình.



Chu Thiến oà khóc...