Siêu Cấp Cường Giả

Chương 596 : Sau lưng có người, đến một người đánh một người (1)

Ngày đăng: 01:57 20/04/20


- Về nói cho đám lưu học sinh biết, nơi này là Trung Hoa, không phải là NB, sau này bọn hắn cần phải tỏ ra hiểu biết một chút.



Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai thì mọi người trong nhà hàng đều trở nên kích động.



Mà Lý Thiến Thiến cùng với một cô gái bị bao nuôi lại tỏ ra sợ ngây người.



Đúng vậy...



Các nàng giống như là tiểu quỷ gặp được Diêm vương, trừng to mắt, ngơ ngác nhìn vào Bùi Đông Lai.



Mà Thu Sơn liên tục bị Bùi Đông Lai tát vài cái, tuy rằng Bùi Đông Lai không cố ý thu lực nhưng mà vẫn bị hoa mắt choáng đầu, hoàn toàn không nghe Bùi Đông Lai nói gì, chỉ gật gật đầu như con gà mổ thóc.



"Bịch"



Bùi Đông Lai thấy thế, buông tay ra, Thu Sơn liền ngã xuống đất.



- Đáng đánh.



Thấy một màn như thế thì một gã thanh niên kích động kêu lớn lên.



- Đáng đánh.



Những người khác thấy thế thì liền hùa theo.



Bởi vì. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL



Bùi Đông Lai làm bọn hắn muốn làm, nhưng lại không dám làm.



- Có phải là cảm thấy không thể tưởng tượng nổi?



Bùi Đông Lai đem ánh mắt nhìn về phía Lý Thiến Thiến đang bị hù sợ.



"Bá!"



Lý Thiến Thiến nghe vậy, sợ tới mức cả người khẽ run rẩy. Biến sắc, không dám lên tiếng.



- Chiếc đồng hồ trên tay của hắn là Patek Philippe 5102pr, giá trị của nó có thể mua 2000 cái túi LV trên tay cô.



Bùi Đông Lai thấy Lý Thiến Thiến không nói lời nào thì chỉ vào cổ tay Thu Sơn, sau đó rị cổ tay áo lên, chỉ vào chiếc đồng hồ của mình:



- Còn đây là chiếc đồng hồ Patek Philippe... Gần 1800 vạn.



"Ách..."



Nghe Bùi Đông Lai nói thế, nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên tay của Bùi Đông Lai thì Lý Thiến Thiến lại một lần nữa bị cả kinh trợn mắt há hốc mồm.



Giờ phút này, thấy Bùi Đông Lai tỏ ra ngưu bức đánh cả Thu Sơn, lại đưa ra chiếc đồng hồ cao cấp thì trong lòng nàng liền hiểu được Bùi Đông Lai không phải là nàng có thể đụng vào.



Bùi Đông Lai nhìn vào Lý Thiến Thiến, tiếp tục giáo huấn:



- Những lời của ta ban nãy vẫn còn hiệu lực, nếu cô tự tát mình thì ta sẽ cho cô 100 vạn, cô tự động cởi quần áo ra thì ta sẽ đưa cô 1000 vạn.



- Cô bị đám người NB bao nuôi nuôi không phải là vì tiền sao? Hiện tại anh bạn này có nhiều tiền, chỉ muốn cô tự tát vào mặt hoặc cởi quần áo ra mà thôi, cô còn do dự cái gì?



- Đúng a, chỉ cần cô dám làm thì tiền kia sẽ là của cô.



Mắt thấy Bùi Đông Lai vũ nhục Lý Thiến Thiến, người chung quanh chẳng những không có đồng tình Lý Thiến Thiến, ngược lại lại lại lên tiếng ủng hộ Bùi Đông Lai. Ở bọn hắn xem ra, thân làm người TQ thì Lý Thiến Thiến chẳng những bằng lòng làm đồ chơi cho Thu Sơn, hơn nữa lại giúp Thu Sơn vũ nhục đồng bào của mình, thật sự rất đáng hận.



Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn thấy mọi người tỏ ra khinh bỉ, xem thường mình thì Lý Thiến Thiến cảm thấy vô cùng nhục nhã.




Thu Sơn liền nói.



- Đợi ta, ta lập tức tới ngay.



An Đằng nghe xong thì liền phân phó một tiếng, không đợi Thu Sơn tiếp tục đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.



- Thật ngại quá, xem ra tôi không thể đi đến cục cảnh sát cùng các vị.



Bởi vì thính lực biến thái nên Bùi Đông Lai đã nghe rõ cuộc điện thoại kia, hắn biết chuyện này sẽ không xong.



Giống như xác minh suy đoán của Bùi Đông Lai, sau khi cúp điện thoại xong thì Thu Sơn từ từ đứng lên, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, cười lạnh nói::



- Tiểu tạp chủng, mày không đi được nữa.



- Việc này không liên quan đến các vị, các vị đi trước đi.



Không để ý đến Thu Sơn kêu gào, Bùi Đông Lai quay lại nói với mấy tên cảnh sát.



Tên cảnh sát vốn định giải hòa, lúc này thấy Thu Sơn làm ầm lên thì giận đến không nhẹ, bất quá hắn cũng không dám đi lên giáo huấn Thu Sơn, mà là vẻ mặt khó xử nói:



- Nếu chúng tôi đã xuất hiện thì sẽ không nên đi.



- Xảy ra chuyện gì, tôi toàn quyền phụ trách.



Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói không lớn nhưng đủ cho bọn hắn nghe rõ:



- Tôi là Bùi Đông Lai.



"Ách..."



Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì tên cảnh sát kia đờ người ra.



Người có tên, cây có bóng.



Thân là sở trưởng của cục cảnh sát thì hắn đã nghe qua sự tích của Bùi Đông Lai.



Được, chúng ta coi như là không thấy gì cả.



Khiếp sợ đi qua, tên cảnh sát này liền gật gật dầu với Bùi Đông Lai, sau đó ánh mắt tỏ ra thương hại nhìn vào Thu Sơn, rồi mang 2 gã thủ hạ rời khỏi đây, hắn tin tưởng, cho dù chuyện này làm lớn, chỉ cần Bùi Đông Lai nói câu nào, mặt trên tuyệt đối sẽ không làm khó dễ hắn và thủ hạ của hắn.



- Còn muốn đi sao?



Mắt thấy 3 gã cảnh sát rời đi thì Thu Sơn lập tức cười lạnh:



- Tao nói cho chúng mày biết, bởi vì bọn mày đã không bắt tên tiểu tạp chủng kia, chúng mày sẽ trả cái giá thật lớn.



- Tao nói rồi, nơi này là tq, hôm nay, đến một người thì đánh một người, cho dù thủ tướng NB đến đây cũng không ngoại lệ.



Bùi Đông Lai xoay người, mở miệng lần nữa, thanh âm không lớn, lại như hổ gầm:



- Còn mày, chẳng lẽ mày không có trí nhớ sao?



Nói xong. Bùi Đông Lai lại tát một cái.



"Bốp"



Lúc này đây.