Siêu Cấp Cường Giả

Chương 597 : Sau lưng có người, đến một người đánh một người (2)

Ngày đăng: 01:57 20/04/20


"Rầm"



"Loảng xoảng loảng xoảng —— "



"A —— "



Dưới ánh đèn, thân mình Thu Sơn đập vào bàn cơm, toàn bộ ly tách, chén, dĩa… trên bàn đều văng ra, làm cho đám khách nhân kêu sợ hãi rồi né tránh.



"Phốc"



Cả người Thu Sơn gập lại, răng và máu phun ra, sau đó hắn liền giật giật lên vài cái rồi đau đến hôn mê bất tỉnh.



Thấy một màn như vậy thì toàn bộ mọi người đều nhìn vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia giống như đang hỏi: Tên người NB kia lại bị Bùi Đông Lai đánh sao?



- Đáng đánh. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL



Sau đó, một tên thanh niên kích động gầm lên.



- NB, khinh người quá đáng, nên đánh.



- Đúng vậy, đuổi đám người NB ra khỏi TQ.



Rất nhanh, liền có người mở miệng phụ họa theo.



2 tên đồng bạn của Thu Sơn vốn nghe được Thu Sơn gọi điện thoại kêu cứu binh thì có chút kích động, bất quá thấy được tình cảnh lúc này của Thu Sơn, nghe được lời hoan hô của đám người Trung Hoa thì bọn hắn không hẹn mà cùng lựa chọn giả chết.



- Ngu ngốc.



Thấy một màn như thế thì tên cảnh sát kia không nhịn được mà mắng một câu, thầm nghĩ đầu óc tên NB kia chắc là nhét bã đậu ở trong đó, không biết sống chết. Sau đó hắn trầm ngâm một chút, không biết nên báo chuyện này có cấp trên không.



Sau đó, nghĩ nghĩ một hồi thì hắn cũng không có đi tìm Bùi Đông Lai nói chuyện mà mang theo 2 gã thủ hạ rời khỏi nhà hàng.



- Mã cục trưởng, tôi là Vương Quân Hữu sở trưởng cục cảnh sat III, tôi có một chuyện quan trọng muốn báo cho ngài.



Ra khỏi khách sạn, Vương Quân Hữu liền gọi điện cho phó cục trưởng.



- Quân Hữu, đã trễ rồi còn có chuyên gì nữa? Chẳng lẽ chỗ ông xảy ra chuyện gì sao?




- Tạm thời không có.



"Lộp bộp!"



Nghe được Bùi Đông Lai nói 2 chữ " Tạm thời" thì Triệu Kiến Tân cả kinh, hắn không cam đoan sau một lúc Bùi Đông Lai có giết ai hay không….



- Bùi tiên sinh, ngài nên biết, bởi vì chuyện ngoại giao trước mắt nên nếu bây giờ có người NB chết ở quốc nội thì có thể sẽ phát sinh một số chuyện mà ngài không thể tưởng tượng nổi, thậm chí sẽ phát sinh cả chiến tranh, đến lúc đó thì chúng ta không có tuổi gì để đánh người ta cả.



Giọng nói của Triệu Kiến Tân tỏ ra lo lắng:



- Vì chú ý toàn cục nên tôi hy vọng chuyện này dừng ở đây, chuyện kế tiếp sẽ do cảnh sát chúng tôi xử lý, tôi cam đoan chuyện này không có dính dáng gì đến cậu, cậu cảm thấy thế nào?



- Triệu cục trưởng, tôi có thể đáp ứng yêu cầu của ngài nhưng mà người NB sẽ không đồng ý.



Khi nói chuyện, Bùi Đông Lai đem mắt nhìn về phía cửa nhà hàng, hắn thấy rõ 4 chiếc xe chạy dừng lại ở trước cửa, hơn 10 người NB từ trong xe đi xuống rồi xông vào nhà hàng.



Hả?



Đầu bên kia điện thoại, Triệu cục trưởng nghe vậy, vốn là ngẩn ra, theo sau hỏi:



- Bùi tiên sinh, cậu nói là…



- Cứu tinh người NB đến.



Bùi Đông Lai nhìn chằm chằm vào hơn 10 tên NB đang đi vào nhà hàng, thản nhiên nói:



- Triệu cục trưởng, tôi sẽ dựa theo lời ngài nói, nghĩ đến đại cục trước mắt nhưng mà nếu đám người NB kia quá đáng thì bọn hắn cũng đừng nên trách tôi.



"Ách..."



Triệu Kiến Tân nghe vậy, cả kinh há to mồm.



Bùi Đông Lai cúp điện thoại, đi nhanh tới.



Nếu người NB muốn tìm chết thì hắn sẽ thanh toàn.