Siêu Cấp Cường Giả

Chương 599 : Sau lưng có người, đến một người đánh một người (4)

Ngày đăng: 01:57 20/04/20


"Ách..."



Nghe lời nói hờ hững của Bùi Đông Lai, nhìn Bùi Đông Lai xách An Đằng như xác con gà thì đám lưu học sinh NB kia liền trợn tròn mắt, đứng yên như bức tượng.



Còn An Đằng bị Bùi Đông Lai túm lấy, theo bản năng thì phản kích nhưng mà lý trí nói cho hắn biết lấy thực lực của hắn thì nếu dám làm ra cái gì thì liền chịu chết.



- Mày…mày muốn làm gì?



Trong lòng hiểu được điểm này, An Đằng cố nén phẫn nộ cùng khuất nhục, khuôn mặt đỏ bừng, nói.



- Buông xã trưởng ra.



An Đằng vừa mở miệng thì đám lưu học sinh NB đó liền rống lên nhưng lại không dám đi lên.



Bọn hắn không phải không muốn, mà là không dám.



Bởi vì.



Bọn hắn đều biết thực lực của An Đằng là Nhẫn Thuật Cửu Đoạn, thực lực cao hơn bọn hắn.



Hiện giờ, An Đằng ngay cả cơ hội đánh trả còn không có, huống chi là bọn hắn?



- Tao là thành viên của An Đằng gia NB…



An Đằng lại nhịn không được mở miệng, lúc này đây hắn trực tiếp nói ra gia tộc của mình, muốn để cho Bùi Đông Lai ném chuột sợ vỡ bình.



Nhưng mà.



Không đợi hắn nói hết lời thì tay phải Bùi Đông Lai đã vung lên.



"Bụp"



An Đằng bị Bùi Đông Lai đấm thẳng vào bụng.



- Mẹ kiếp.



Đám người NB kia thấy An Đằng bị đánh thì lại rống lên.



- Mày ưng tàn phế hay là vặn gãy đầu.



Bùi Đông Lai lại hỏi An Đằng.



Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì An Đằng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh!



Thân là thiếu gia của một gia tộc lớn ở NB, từ nhỏ đến lớn hắn toàn đánh người ta, làm gì có chuyện người ta đánh hắn.



Hiện giờ khắn vô cùng phẫn nộ, hận không thể lập tức đem Bùi Đông Lai bầm thây vạn đoạn. Chính là cũng biết thực lực không bằng Bùi Đông Lai cho nên cắn răng.



Không thể không nói, bởi vì từ nhỏ được giáo huấn nên tâm lý của hắn rất mạnh, hắn chỉ cần vài giây là có thể áp chế lửa giận trong lòng, sau đó cố gắng muốn đem gia tộc ra để Bùi Đông Lai ném chuột sợ vỡ bình:



- Ông nội tao là đại thần nội vụ NB, cha tao là….



"Bốp"



Trả lời An Đằng là một cái tát.
Khiếp sợ đi qua, Thanh Mộc cả kinh từ trên ghế salon bật lên, ngữ khí lo lắng hỏi han.



- Có người muốn giết ta! Có người muốn giết ta a!



An Đằng giống như là người điên, không ngừng kêu lên.



Hắn xích lui về phía sau, dường như hắn đang dùng phương thức này để xa cách Bùi Đông Lai một chút... Tiếp tục xa một chút!



Lại nghe An Đằng nói thế thì tim Thanh Mộc xém chút nữa là ngừng đập.



Tuy rằng hắn không biết tới cùng là ai ăn gan hùm mật gấu muốn giết An Đằng, chính là... Hắn lại biết, nếu An Đằng chết ở Đông Hải thì hắn cứ đợi An gia tới hỏi tội đi.



Thanh Mộc ngừng thở, vô cùng khẩn trương, hỏi:



- Cậu đang ở đâu?



- Nhà hàng XX.



An Đằng vốn định cách xa Bùi Đông Lai một chút, kết quả phát hiện Bùi Đông Lai lại hướng hắn đi tới, sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.



- An Đằng thiếu gia, để đối phương nghe điện thoại, để đối phương nghe điện thoại.



Mắt thấy Bùi Đông Lai tới gần, An Đằng sợ tới mức tay phải run lên, điện thoại rớt xuống sàn nhà.



"Bịch"



- Tao đã nói chuyện với người của lãnh sự quán NB tại Đông Hải, chuyện này rất nhanh sẽ được truyền ra, nếu mày giết tao thì mày sẽ chôn cùng.



An Đằng liền điên cuồng rít gào về phía Bùi Đông Lai.



"Răng rắc —— "



Tiếng xương gãy lại vang lên, An Đằng im lại.



Đầu gối của hắn đã bị Bùi Đông Lai giậm gãy.



- Tao nói rồi, hôm nay người nào đến đây thì tao cũng không bỏ qua chuyện này.



Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai giẫm vào chân An Đằng, chỉ vào đám lưu học sinh, nói:



- Bọn mày tự quỳ xuống hay là tao tới giúp bọn mày?



"Bịch"



"Bịch"



"Bịch"



Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng...



Một người, hai người, ba…



Đám người kia trước sau đều quỳ xuống.