Siêu Cấp Cường Giả

Chương 600 : Sau lưng có người, đến một người đánh một người (5)

Ngày đăng: 01:57 20/04/20


Thanh Mộc luống cuống



Sau khi An Đằng gọi điện cho hắn thì hắn liền luống cuống.



Khi hắn cố gắng gọi lại cho An Đằng nhưng An Đằng không nghe máy thì hắn hoàn toàn luống cuống.



Đi vào TQ 2 năm, đây là lần đầu tiên hắn sợ hãi như thế.



Hắn sợ hãi.



Sợ An Đằng sẽ táng thân ở Đông Hải.



Bất quá..



Sau khi gọi điện cho An Đằng không được thì hắn bình tĩnh trở lại.



Hắn liền gọi điện cho tkt.



- Tôi là người phụ trách lãnh sự quán NB tại Đông Hải, Thanh Mộc.



Điện thoại được chuyển, Thanh Mộc liền mở miệng nói trước, giọng nói có chút kích động.



- Chào ngài, Thanh Mộc tiên sinh, muộn như vậy mà còn gọi cho tôi, có chuyện gì sao?



Mặc dù đã đoán được Thanh Mộc sẽ gọi điện đến cho mình nhưng giờ phút này Triệu Kiến Tân lại giả ngu.



- Triệu cục trưởng, mời ông hãy phái người đến nhà hàng XX ngay lập tức.



Có lẽ là quá lo lắng đến an nguy của An Đằng nên Thanh Mộc nói thẳng, giọng nói mang theo vài phần mệnh lệnh.



Nghe Thanh Mộc nói xong thì trong lòng Triệu Kiến Tân có chút không thoải mái, ông là một người NB, dựa cái gì mà ra lệnh cho ta?



- Thanh Mộc Tiên Sinh, đã xảy ra chuyện gì?



Triệu Kiến Tân lại lựa chọn giả ngu.



- Có người uốn giết lưu học sinh nước tôi.



Nghĩ đến An Đằng cầu cứu, Thanh Mộc lòng nóng như lửa đốt, thế cho nên tê rống lên:



- Triệu cục trưởng, ông hẳn là biết được quan hệ hiện giờ giữa 2 nước, nếu như lúc này có lưu học sinh chết ở quý quốc thì hậu quả chúng ta đều không thể gánh vác! Mặt khác, tôi nói cho ông biết trong đám lưu học sinh kia có một người tên là An Đằng, là cháu cua An Bồi Tinh Hải, đại thần nội vụ của nước tôi. Nếu An Đằng chết ở quý quốc thì chiến tranh sẽ bùng nổ.



"Lộp bộp!"



Nghe được Thanh Mộc nói như thế thì cả người Triệu Kiến Tân chấn động, chân mày nhíu lại.



Lý trí nói cho hắn biết, tính chất nghiêm trọng của chuyện này đã vượt xa suy đoán của hắn.




Sau đó, những tên lưu học sinh kia thấy đám người Thanh Mộc đi vào thì liền sôi nổi cầu cứu.



- Bùi Đông Lai tiên sinh, chẳng lẽ cậu muốn khơi mào chiến tranh sao?



Nghe được những lời cầu cứu kia thì 2 mắt Thanh Mộc như phun ra lửa nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, gào lên.



Thanh Mộc vừa thốt lên xong thì những tên thủ hạ phía sau hắn liền tỏ ra tức giận.



Bọn hắn cảm thấy Bùi Đông Lai thật sự là khi dễ người mà.



- Tôi chỉ muốn nói một sự thật, nơi này là TQ.



Bên tai vang lên lời chất vấn của Thanh Mộc, Bùi Đông Lai bóp tắt tàn thuốc, chậm rãi đứng lên, đi tới đám người Thanh Mộc:



- Nơi này không phải là nơi mà đám người các ông có thể giương oai được.



- Cậu…



Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì đám người Thanh Mộc vô cùng tức giận.



- Các ông tự mình quỳ hay là để ta giúp các ông?



Bùi Đông Lai dừng bước lại, hỏi ra một vấn đề.



- Bùi tiên sinh, không thể!



Triệu Kiến Tân nghe vậy thì lập tức hoảng sợ, chạy tới ngăn cản.



- Triệu cục trưởng, tôi biết ngài lo lắng cái gì, nhưng mà tôi hỏi ngài một câu, nơi này là địa bàn của chúng ta, tại sao đám người lại dám diễu võ dương oai?



Bùi Đông Lai nhìn vào khuôn mặt vô cùng lo lắng của Triệu Kiến Tân, lớn tiếng chất vấn:



- Ông nói cho tôi biết, bọn hắn dựa vào cái gì?



"Ách..."



Triệu Kiến Tân không phản bác được.



- Hôm nay, một là bọn chúng tự quỳ xuống, hai là tôi đánh cho bọn hắn phải cầu xin tha thứ mà quỳ xuống, cho dù Thiên Vương lão tử đến đây cũng không thay đổi được.



Im lặng trong đại sảnh, giọng nói của Bùi Đông Lai lại vang lên.



Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai đứng thẳng, ngạo nghễ nói:



- Nếu có chiến tranh thì tôi nguyện dốc hết sức, có chết cũng không hối hận.