Siêu Cấp Cường Giả

Chương 626 : Hồng nhan tri kỷ

Ngày đăng: 01:57 20/04/20


Hơn 2h sáng, một chiếc máy bay bay từ NB hạ cánh xuống sân bay Đông Hải.



- Tôi còn lo lắng đám người NB đợi khi máy bay cất cánh rồi sẽ gắn bom ở trên này rồi để nó nổ tung.



Trong khoang hạng nhất, Tịch Hồ mỉm cười trêu ghẹo Bùi Đông Lai.



- Đúng rồi Đông Lai, không phải là cậu nói sẽ không thông báo cho Đông Tuyết cùng Y Na rằng cậu sẽ trở lại vào đêm nay sao?



Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì trong lòng Tịch Hồ vừa động, đề nghị:



- Nếu vậy thì đêm nay chúng ta làm vài chén đi?



Bởi vì máy bay bay về Đông Hải hơi muộn nên Bùi Đông Lai muốn quấy rầy Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na nên không có thông báo gì cho 2 người bọn họ cả.



Cho nên khi nghe Tịch Hồ đề nghị thế thì Bùi Đông Lai liền gật đầu cái rụp.



- Nếu như thời gian không muộn thì đã gọi điện cho Tiểu Cuồng rồi, lấy cá tính của tên tiểu tử đó thì biết đêm nay 2 chúng ta trở về thì sợ rằng hắn sẽ lái trực thăng mà bay thẳng đến Đông Hải.



Thấy Bùi Đông Lai gật đầu thì Tịch Hồ không khỏi nhớ lại Tiêu Cuồng.



"Tích... Tích..."



Nghe được Tịch Hồ nhắc đến Tiêu Cuồng thì Bùi Đông Lai định nói cái gì nhưng mà điện thoại của hắn lại rung lên.



- Đông Lai, cậu sẽ không để ca ca vui vẻ một mình a?



Tịch Hồ nghe vậy thì vẻ mặt buồn bực.



- Tôi thật sự không nói cho các nàng mà.



Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, nhưng trong lòng đoán được hơn phân nửa là do Quý Hồng gọi đến.



- Lão bản thân ái, tôi luôn không liên lạc được với cậu, nói vậy thì cậu đang ở trên máy bay sao?



Điện thoại được chuyển, giọng nói nũng nịu của Quý Hồng vang lên làm cho vẻ mặt của Tịch Hồ ở một bên càng thêm buồn bực.



- Ừh, vừa mới xuống Đông Hải.



- Lão bản thân ái, đêm còn dài mà cậu lại không thể về nhà.



Biết được Bùi Đông Lai đã đến Đông Hải thì Quý Hồng liền trở nên hưng phấn, giọng nói ngọt như mía lùi:
Quý Hồng ngồi bên cạnh Bùi Đông Lai, nghe Bùi Đông Lai hỏi thế thì nàng nở ra nụ cười, có chút hưng phấn:



- Hắn muốn gặp mặt tôi, nên tôi đã hẹn gặp mặt hắn ở đại sảnh của hội sở Đông Hải.



Bùi Đông Lai nghe vậy, không có lên tiếng mà đợi Quý Hồng nói hết.



- Cậu không biết đó, tên Trần Thế Mỹ kia vô cùng ghê gớm, nói cái gì là muốn đền bù cho tôi, thậm chí là nhiều lần muốn tôi trở về nhà.



- Tôi không chịu nổi những lời ghê tởm của hắn cho nên nói hắn không cần phải đóng kịch nữa, có gì thì nói thẳng. Sau đó hắn nói cho tôi biết, chỉ cần tôi thuyết phục cậu buông tha cho Diệp gia thì hắn sẽ bằng lòng đến trước mộ mẹ tôi mà quỳ xuống, cúi đầu nhận sai.



- Lúc trước tôi cũng từng đánh cuộc với hắn, nếu hắn có lương tâm thì tại sao lúc hắn thua hắn lại không đến đó mà quỳ xuống cúi đầu nhận sai? Hay là hắn không làm, cái mặt của hắn quả thật là dày như mặt đường.



Quý Hồng nói xong, tỏ ra trào phúng:



- Cậu nói, hắn tốt xấu gì cũng là thành viên của Diệp gia, tại sao lại vô sỉ như thế?



Bùi Đông Lai trầm mặc.



- Thấy hắn quá vô sỉ nên tôi nói cho hắn biết, chỉ cần hắn ở ngay đại sảnh mà quý xuống cúi đầu nhận sai với mẹ tôi thì tôi sẽ đáp ứng hắn, kết quả là hắn không đồng ý, thẳng cho đến khi thấy tôi muốn đi thì hắn mới tỏ ra thống khổ mà đáp ứng.



Quý Hồng hơi hơi tạm dừng, cười lạnh nói:



- Cuối cùng hắn vẫn bỏ tôn nghiêm của mình nhưng mà hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng ngay từ đầu tôi đã muốn trêu đùa hắn, tôi nói chuyện này tôi không có quyền gì, Đông Lai mới là người quyết định, hắc, lúc đó cậu không có mặt ở đó, nếu không thì cậu sẽ thấy được khuôn mặt của hắn.



Nói xong, Quý Hồng liền cầm ly rượu lên rồi uống, tay cầm ly rượu của nàng có chút run run nên đã làm đổ không ít rượu.



- Quyền quyết định đã giao cho cô, chỉ cần cô cảm thấy hết giận thì có thể xóa bỏ mọi ân oán.



Vẻ mặt Bùi Đông Lai thàn thật nói.



Không trả lời.



Tay Quý Hồng run lên, cuối cùng cũng đổ sạch ly rượu vào miệng.



Sau đó.



Nàng nuốt rượu xuống, nước mắt chạy ra.



Nàng giải thích như thế, hắn cũng vậy.