Siêu Cấp Gen
Chương 117 : Nội chiến
Ngày đăng: 16:00 30/04/20
"Tần Kiệt, che giấu thanh âm." An Đặc bỗng nhiên mở miệng nói.
"Hiểu rõ." Tần Kiệt khẽ gật đầu.
"Ong —— " Một chùm năng lượng lặng yên đem mọi người bao phủ, đây là một tiểu kỹ xảo do Tần Kiệt tự mình căn cứ vào gen năng lực của hắn sáng tạo ra, có thể khiến cho ngoại nhân không có cách nào nghe được thanh âm của bọn hắn.
"Ta có một cái biện pháp." An Đặc thấp giọng nói: "Một hồi nữa, vào lúc người kia lại xuất hiện, chúng ta liền bắt lấy cơ hội, vọt thẳng vào bên trong bão cát đánh giết hắn! Nếu như hắn thật sự chỉ có một người mà nói..."
"Ta sẽ khiến cho hắn đền mạng vì đội viên của ta!" An Đặc tản ra sát ý nồng đậm.
"Được." Đám người liếc nhìn nhau.
Biện pháp này, có thể sử dụng được, đối với việc ngồi yên chờ chết, còn không bằng thử một lần! Bọn hắn vẫn còn tới sáu người! An Đặc cùng với Tần Kiệt có thực lực mạnh nhất của tiểu đội An Đặc vẫn còn ở đây, bọn hắn căn bản sẽ không sợ hãi!
"Xuất phát." Một nhóm sáu người một lần nữa xuất phát, đi xuyên qua bão cát, thời gian lặng yên trôi qua, mỗi một người đều đang chờ đợi cơ hội.
Rất lâu sau, bên trong bão cát rốt cục cũng xuất hiện tình huống dị thường, một tia ánh sáng hiện lên, lần này, không có một chút do dự nào, tất cả mọi người đều đột nhiên xông ra, ở trong nháy mắt ánh hào quang chói mắt kia xuất hiện, bọn họ đã giết vào bên trong bão cát.
"Oanh!" Đủ loại công kích rơi xuống.
Nhưng mà ——ở bên trong bão cát, y nguyên vẫn không có một ai! Mà bọn hắn, quay mặt lại nhìn nhau, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng, lại thiếu đi một người! Ngay vừa rồi trong nháy mắt đó, ngay vào lúc bọn hắn xông tới, tiểu đội An Đặc lại có một người biến mất! Vẻn vẹn chỉ còn lại có hai người! Là An Đặc cùng với Tần Kiệt!
Mà một nhóm tám người bọn hắn, bây giờ cũng chỉ còn lại 5 người, Trần Phong, Vương Thuần, Thần Y, Tần Kiệt cùng với An Đặc.
"Tại sao lại có thể như vậy..." An Đặc thất hồn lạc phách, lại thiếu đi một người!
"Oanh!" Tần Kiệt dùng một quyền mạnh mẽ đánh vào một tảng đá trước mặt, máu tươi...từ trên nắm đấm lưu lại trên tảng đá.
"Đến!" Tần Kiệt bỗng nhiên lộ ra vẻ mừng rỡ.
Cách đó không xa, miệng hang ở phía xa đã có thể mơ hồ thấy được.
"Oanh!" Bão cát trước mắt bị Tần Kiệt đánh văng ra, hắn đi đầu xông vào, mấy người Trần Phong theo sát phía sau, mà ở trong cái chớp mắt này, bão cát đầy trời phía sau bỗng nhiên điên cuồng cuốn tới.
"Oanh!" Vô tận cát bụi, đem bọn hắn bao phủ.
"Cẩn thận!" Sự cảnh giác trong lòng của Trần Phong nổi lên.
Nhưng mà, ra ngoài ý định chính là, mặc dù là nguy hiểm đến loại tình trạng này, hắn cũng không có cảm giác được sát cơ, mục tiêu lần này của đối phương, y nguyên vẫn không phải là hắn!
"Là An Đặc?" Trần Phong nhíu mày.
Thực lực của An Đặc là cấp E đỉnh phong, nếu như ngay cả hắn cũng không thể chống cự mà nói...
"Xoạt!" Tần Kiệt phá vỡ bão cát.
"Mau vào!" Tần Kiệt gầm lên giận dữ, đám người vô thức đi theo phía sau hắn bước vào trong hang đá, bão cát đầy trời trong nháy mắt này liền biến mất, An Đặc cũng là người cuối cùng bước vào bên trong hang.
"Tất cả mọi người..." Vương Thuần còn chưa nói dứt lời đã dừng lại.
Ài, Trần Phong thở dài một tiếng, Tần Kiệt cùng với Vương Thuần liếc nhìn nhau, cũng nhìn thấy sự bất lực ở trong mắt của nhau.
Người, lại thiếu đi một.