Siêu Cấp Gen

Chương 118 : Năng lực hoá hình

Ngày đăng: 16:00 30/04/20


"Làm sao lại như vậy..." Vương Thuần run rẩy toàn thân, nói: "Tại sao lại có thể như vậy?!"



Thần Y, đã biến mất, trong một khắc cuối cùng khi bọn hắn sắp bước vào bên trong hang đá, bão cát ở phía sau bỗng nhiên ập tới, đem cô gái mỹ lệ kia che phủ, biến mất không còn tăm hơi, một nhóm tám người, chỉ còn lại bốn người!



"Ta đã hết sức." An Đặc thở dài, nói: "Ta vẫn một mực ở sau lưng bảo vệ các ngươi, thế nhưng vào một khắc cuối cùng kia, có một lượng lớn cát bụi xuất hiện, ta bị quấy nhiễu, chờ đến lúc ta phá vỡ bão cát..."



Đám người nghe vậy liền trầm mặc, tựa hồ như hổ thẹn, An Đặc một mực ở phía sau bọc hậu, hắn tự đem mình đặt vào chỗ nguy hiểm nhất, thế nhưng người thần bí kia cũng không có xuống tay với hắn, mà lại một mực tránh hắn đi, ra tay đối với người khác.



Khó có thể phòng bị được!



"Năng lực của người thần bí kia, hẳn là có quan hệ cùng với bão cát." Tần Kiệt khàn khàn nói ra.



Vương Thuần: "..."



Thần sắc của hắn rất là ảm đảm, ai có thể nghĩ đến, một lần nhiệm vụ ủy thác, cuối cùng sẽ phát triển thành tình trạng như thế này?



Trách móc An Đặc sao? Bọn hắn tổn thất càng nặng nề hơn!



"Vương Việt..." Vương Thuần nắm chặt hai quả đấm, tản ra sát ý nồng đậm.



"Ta không đội trời chung với ngươi!" Vương Thuần gầm lên giận dữ.



Rất lâu sau, hang đá khôi phục lại sự yên lặng.



An Đặc đứng dậy, mở đèn chiếu sáng ra, toàn bộ hang đá liền tràn ngập ánh đèn nhu hoà, hắn đi đến cửa hang, nhìn bão cát vô tận ở bên ngoài, bên ngoài cũng đã biến thành đêm đen, hắn sử dụng một ít hòn đá ở dưới chân, tạm thời lấp kín cửa vào hang đá, bão cát đầy trời bị ngăn cản ở bên ngoài cửa hang.



Tiếng gió gào thét cũng trở nên yên tĩnh hơn một chút.



"Các ngươi nghỉ ngơi đi, tên kia đoán chừng cũng không dám tiến vào trong hang, ta cũng không tin là bọn hắn có thể che giấu được bao lâu, trải qua một khoảng thời gian nữa, đoán chừng sẽ khiến Hiệp hội chế tác Gen chú ý."
Trần Phong cảm thấy cạn lời.



Qua đây với ta? Ta cảm thấy sợ hãi? Sợ hãi cái mụ nội nhà ngươi!



Tên gia hoả này hiển nhiên là cố ý nói ra những lời đó, cố ý khiến cho hắn chui vào bên trong lều vải, chỉ có điều là, ở bên ngoài thế nhưng mà còn có Tần Kiệt...



"Không cần phải lo lắng." Vương Thuần từ tốn nói: "Có Thần Y ở đây, bọn hắn sẽ không cảm giác thấy bất kỳ vật gì. "



"Vậy là tốt rồi." Trần Phong thở phào một hơi, hơi nghi hoặc hỏi: "Thần Y cô nương trở về lúc nào?"



"Không phải là trở về." Nụ cười của Vương Thuần trở nên hơi lạnh lẽo, nói: "Mà là bị giết!"



Trần Phong cảm thấy kinh hoàng.



"Bị giết chứ sao." Thần Y nhăn nhăn cái mũi nhỏ thanh tú, cả giận nói: "Lúc sắp đi vào hang đá, cát bụi ở phía sau ập tới, sau đó liền bị người ta giết chết, may mà ta không phải là người ở trên cái thế giới này, bằng không mà nói, coi như đã chết thật! Oa, người ở thế giới của các ngươi thật là đáng sợ."



Trần Phong: "..."



Cái gì gọi là không phải là người của cái thế giới này?



"Ngươi nhìn một chút đi." Vương Thuần cười nhạt một tiếng.



Ong —— Vương Thuần phất tay.



Một cuốn sách hư ảo xoay tròn trên không trung, theo hào quang lấp lóe, thân ảnh của Thần Y dần dần biến mất, mà ở trên trang bìa của cuốn sách hư ảo kia, xuất hiện bức vẽ của một cô gái, cũng theo Thần Y xuất hiện mà biến mất, theo Thần Y biến mất mà xuất hiện!



Đây là...Trần Phong đột nhiên bừng tỉnh: "Năng lực hoá hình?!"