Siêu Cấp Gen

Chương 44 : Cạn lời

Ngày đăng: 15:59 30/04/20


"Đầu óc có bệnh hay sao?" Trần Phong cười lạnh một tiếng!



"Ha ha." Chu Linh nghe thế liền bật cười, khóe miệng của mấy người Từ Phi cũng co giật, cố nén ý cười, lúc Trần Phong nói ra mấy chữ này, thật đúng là đã nói trúng tim đen của bọn họ.



"Trần Phong!" Hàn quang trong mắt của Tạ Khang Trung đại thịnh, nói: "Ba năm ở trường cấp ba ta đối đãi với ngươi là tốt nhất, ngươi lại hồi báo ta như vậy sao?"



"Bớt nói nhảm." Trần Phong lắc đầu: "Trường học phát tiền lương để ngươi giảng bài, lúc nào lại trở thành ngươi đối đãi với ta tốt? Ngươi nếu như thật lòng muốn tốt cho ta, ta tất nhiên sẽ cảm ân, nhưng mà sau khi ngươi biết ta thi rớt đại học, căn bản cũng không có mời ta đi tham gia lịch luyện, đây chính là sư đức của ngươi hay sao?" (Sư đức: đức hạnh của giáo viên)



"Ta biết rất nhiều lão sư trong trường học. Có một số lão sư là thật sự nhân hậu thiện tâm, có một số lão sư mặc dù có một chút thế lực, nhưng mà rất quang minh lỗi lạc, nhưng mà chỉ có duy nhất một mình người, là người ta xem thường nhất."



Trần Phong cười lạnh, nói: "Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, thật sự cho rằng học sinh dễ gạt như vậy hay sao?"



"Miệng lưỡi thật là bén nhọn." Tạ Khang Trung xanh cả mặt, quát lên: "Ngươi không có cha không có mẹ, không có giáo dưỡng, ta có thể lý giải, nhưng mà ngay cả việc tôn sư trọng đạo cũng đều không hiểu, thì đúng là đồ vong ơn. Nếu như không gặp được ngươi thì cũng thôi, nhưng hôm nay nếu gặp được, ta sẽ hảo hảo giáo dục cho ngươi một chút, cho ngươi một bài giảng cuối cùng, cho ngươi biết rằng, cái gì gọi là sư đức!"



"Oanh!" Hàn quang trong tay của Tạ Khang Trung tỏa ra, chuẩn bị xuất thủ, đám người Từ Phi đã yên lặng đứng ở bên người Trần Phong.



"Sư đức?" Trần Phong nhịn không được cười lên, nói: "Lời này từ trong miệng của ngươi nói ra, thật đúng là miệng chó phun ra ngà voi a."



"Trần Phong!" Sát ý của Tạ Khang Trung đại thịnh, nói: "Ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng vào mấy tên củi mục cấp E này là có thể bảo hộ được cho ngươi?"



"Sẽ không." Trần Phong lắc đầu, nói: "Ngươi sẽ không dám ra tay."



"Vì sao?" Tạ Khang Trung cười lạnh.
Vương Việt từ tốn nói: "Tuy nhiên, nếu lão sư để cho bọn hắn xông lại công kích quá nhiều, cái lồng năng lượng này của ta sẽ không ngăn cản được bao lâu."



Vương Việt có chút tiếc nuối, bởi vì thực lực của hắn quá yếu, cao nhất cũng chỉ có thể kích hoạt con Chip lồng năng lượng cấp E, nếu không mà nói...



"Yên tâm, sẽ không." Tạ Khang Trung âm lãnh cười, nói: "Chỉ là mấy con chó hoang cấp E mà thôi, ta còn không để vào mắt. Thuận tiện ta cũng muốn nhìn một chút, không có mấy con chó hoang này làm cho chỗ dựa ngươi, Trần Phong ngươi còn có thể lớn lối được hay không?"



"Lão sư, ta không muốn làm cho hắn bị thương." Tô Cẩn ôn nhu nói: "Tâm địa của Trần Phong không xấu."



"Sẽ không." Tạ Khang Trung cười cười đối với nàng: "Ta chỉ dạy cho hắn một bài học, không phải như vậy thì lấy tính cách hiện tại của hắn, về sau lại đi trêu chọc những người khác sẽ nguy hiểm đến tính mạng."



Tô Cẩn lúc này mới lui ra.



Trần Phong: "..."



Hắn đối với biểu hiện của cô nương này chỉ có thể dùng hai chữ than thở để hình dung.



Mà lúc này, Tạ Khang Trung đã phóng ra.



"Oanh!" Khí thế khủng bố của gen chiến sĩ cấp D ập tới, cho dù đám người Từ Phi đã đạt đến cấp E đỉnh phong, y nguyên vẫn cảm giác được một cỗ áp lực đáng sợ.



"Cấp D sao..." Từ Phi cười, vị giáo viên chủ nhiệm cấp D ở trường học này, thật sự cho rằng cấp D là có thể hoàn toàn ngược đãi cấp E hay sao? Thậm chí là ngược đãi năm chiến sĩ cấp E đỉnh phong?