Siêu Cấp Tội Phạm
Chương 5 : Bạo Loạn Phòng Ăn
Ngày đăng: 01:33 19/04/20
Đối với Hệ Thống Chiến Thần đã có tiền lệ này, lúc dung hợp với thân thể
mình vào một tuần trước, nó đã giết toàn bộ lớp học nhẹ nhàng như lông
vũ, máu lạnh không có chút tình cảm nào. Nó cũng đã hại hắn phải đến lưu vong ở ngục giam Karl này. Lâm Phi cũng không dám dùng tính mạng bản
thân để đặt cược với nó.
Lâm Phi tin rằng chỉ cần hắn nói không
chiến đấu theo phương pháp huấn luyện của nó thì giây tiếp theo, hắn
tuyệt đối sẽ đại khai sát giới trong phòng ăn này.
Quên đi, coi như là kéo bè kéo lũ đánh nhau. Nhưng lần này là một đám người đánh một mình hắn.
Sau khi quyết định xong, Lâm Phi liền bỏ thức ăn xuống bàn, đứng dậy.
Rầm một tiếng, Lâm Phi liền nhấc cái bàn lên. Vì chuyện xảy ra đột ngột nên sáu bảy tù nhân đang ăn cơm phía đối diện liền bị ngã xuống đất.
- Tôi muốn làm đại ca của ngục giam! Những tên cháu chắt này mau tới chào hỏi đại ca đi! Đều điếc hết à? ...
Lâm Phi rống lớn nói, đồng thời sử dụng tất cả những lời mắng chửi tức giận mà hắn có thể nghĩ ra được để thăm hỏi tất cả tù nhân trong phòng ăn,
thậm chí cả cha mẹ và con cái của bọn hắn nữa. Hắn đá cái ghế băng bên
cạnh ra. Trong lòng Lâm Phi thầm nghĩ, ông mày mắng chửi các ngươi là vì muốn cứu mạng các ngươi, quan trọng nhất chính là muốn cứu mạng mình.
Phòng ăn vốn dĩ hơi huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại chỉ trong nháy mắt, yên
tĩnh đến đáng sợ. Đây chỉ là khoảng lặng trước cơn dông tố.
Sáu bảy tù nhân vừa bị Lâm Phi ném cái bàn vào liền phẫn nộ kéo tay áo lên:
- Cái thằng ranh lông còn chưa mọc này, dám đến đây giương oai à? Hôm nay chúng tao sẽ dạy cho mày một trận!
Dù sao đây cũng không phải là tội phạm tử hình, chỉ là bị giam cầm cả đời
trong ngục giam Karl thôi. Ở đây phần lớn đều là phần tử bạo lực, lúc
Lâm Phi tức giận mắng nhiếc, toàn bộ phòng ăn đều trở nên sôi trào chỉ
trong nháy mắt.
Một đám tay chân như quay chậm tấn công về phía
Tô Minh. Dựa theo hình ảnh chỉ thị của Hệ Thống Chiến Thần biến thái
xuất hiện trước mắt, Lâm Phi liền nhanh chóng tránh né, cũng không đưa
quyền ra đánh trả.
Bạn tù mập mạp to béo phía sau Lâm Phi đã trốn sang phòng ăn bên cạnh, chắc hẳn là sợ bị tai hoạ.
xuất hiện người chết. Dù sao lực công kích của Lâm Phi cũng còn kém một
chút.
Đương nhiên, tù nhân vây công cũng nhiều hơn hẳn. Sáu bảy
người ban đầu đã nhanh chóng biến thành hai mươi người. Còn có một số
người ở phía xa dùng đĩa cơm làm vũ khí để ném lên người hắn. Mụ nội nó! Có khi hắn là bộ binh viễn trình rồi.
Lâm Phi tiếp tục đau khổ duy trì.
Rầm rầm rầm!
Cửa kim loại của phòng ăn ngục giam số một bị phá vỡ. Mấy chục vật thể đang bốc khói như lựu đạn liền xuất hiện trong phòng ăn. Phía sau chính là
cảnh ngục ngục giam áo đen được trang bị tới tận răng, mang theo mặt nạ
phòng độc đi vào. Bụi mù mịt bắt đầu tràn lan toàn bộ phòng ăn.
- Ông trời của tôi ơi, các ông có thể tính đến đây sao?
Lâm Phi thầm nghĩ, sau đó lại vung một đấm đánh vào tên tù phạm đang có ý
đồ đánh lén hắn ở phía sau. Sau đó, hắn bị khói phun không mở được mắt,
bất tỉnh ngã xuống mặt đất.
Tiếp đó, cảnh ngục bắt đầu thuần thục kéo một đám tù phạm đang ngất trên mặt đất cho lên trên còng tay, sau
đó ném mạnh lên xe vận chuyển như ném lợn chết.
Đối với những
ngục giam đặc biệt giam giữ tù nhân tử hình và tù nhân chung thân ở nơi
xa xôi thế này, chuyện dùng binh khí ném nhau, đánh nhau xảy ra mấy lần
trong một năm cũng là một chuyện quá bình thường.
Nếu tù nhân
không đánh nhau mới là bất thường đấy. Thái độ của trưởng ngục đối với
chuyện này chính là tù nhân muốn đánh thế nào thì đánh, chỉ cần không
làm thương cảnh ngục thì sẽ không quá truy cứu. Nhiều tù nhân phạm trọng tội như vậy, nếu không được đánh, thời gian dài không được phát tiết
thì sẽ càng nguy hiểm hơn. Còn không bằng đánh một trận phát tiết hết ra trong lúc còn có thể khống chế được.
Đối với tác giả của vụ quần đấu, tên tù phạm “Vô Cùng Nguy Hiểm” Lâm Phi mới tới này, cho dù trưởng ngục không quá truy cứu nhưng cũng phải xử phạt một chút. Ông ta hạ
lệnh, sau khi chữa lành vết thương thì sẽ bị giam ở Phòng tối ba ngày.