Siêu Cấp YY Hệ Thống
Chương 306 : Trở về đô thị
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Một nốt nhạc đệm cứ như vậy trôi qua.
Về phần Dịu Nhã và Kim Long vẫn ‘lén lén lút lút" đi lại, trong tình trạng “ám mụi” chưa xác định mối quan hệ.
Mấy tháng sau, Minh Hạo đứng trong phòng nhìn chúng nữ nói: “Ta muốn đi ra ngoài một thời gian.”
Đối với lời này, chúng nữ không có gì xa lạ. Minh Hạo thường mấy tháng hoặc mấy năm đi đến các giới diện khác một lần, chúng nữ không thể không quen thuộc hơn.
“Tướng công đi đường bình an bảo trọng.” Chúng nữ đồng thanh nói, âm thanh trong trẻo dễ nghe cùng reo lên, tựa như tiếng suối róc rách làm người đầu óc tâm linh thư sướng.
Minh Hạo gật đầu mỉm cười biến mất.
Đứng tại vũ trụ hư không bát ngát vô tận, Minh Hạo nhìn một lát, thở dài nói, “Đến lúc trở về nhà rồi…”
…
Minh Hạo trở về đô thị mấy ngày nay rồi, hiện tại hắn đang ở tiệm nét xem các thông tin, cũng như lịch sử, sự kiện trái đất.
Năm nay năm 2010, tháng 3 ngày 9, mùa xuân khí hậu nóng bức.
Có thể do tác động của Minh Hạo vào lịch sử, mà Tung Cẩu biến mất…
(phần này là Hư Cấu, không có thật, cũng như k có mục đích đả kích cái gì, chỉ là tinh thần dân tộc một chút, không nên nghiêm túc. Cám ơn đã đọc, và cũng như đừng soi mói, lịch sử qua rồi để nó qua đi.!!! Chỉ là Truyện - Không Bàn Chính Trị - Giải Trí Là Chính!!!!)
Năm 2010 – trái đất.
Tại hơn 30 năm trước, Nhật Bản bất ngờ điên cuồng vùng dậy, dùng quân sự, tài khí khủng bố đem Max Cơ Va, Tung Cẩu, Mỹ đe dọa một phen.
Trong đó, Max Cơ Va và Tung Cẩu bị nhật bản ném boom thảm thiết nhất, Max Cơ Va khối này tan rã, trở thành một cái chế độ mới dân chủ. Trong chiến tranh lần đó, thảm nhất không ai bằng chính là Tung Cẩu, hơn mấy trăm triệu người hoàn toàn chết hoặc đồng hóa, trở thành một phần con dân, đất đai người Nhật Bản.
Hiện tại theo bảng xếp hạng, Nhật Bản trở thành cường quốc số 1 thế giới về quân sự lẫn kinh tế.
Kế đó thứ nhì là Mỹ, đứng thứ ba là Việt Nam.
Cả lớp im lặng, chỉ còn tiếng lật sách “vù vù”.
Biết thời cơ đến, Minh Hạo nhanh chóng đứng lên lớn tiếng nói: “Thưa thầy, em có một chuyện quan trọng muốn nói.”
Thầy và đám nhóc đang lật sách dừng lại, cùng không hẹn mà ngẩng đầu nhìn Minh Hạo.
Trần Nhật Khang ngạc nhiên nhìn Minh Hạo. ngày thường tên nhóc này rụt rè, làm sao hôm nay lớn tiếng nói chuyện? Bất quá hắn vẫn hỏi: “Có chuyện gì vậy em Minh Hạo?”
Minh Hạo bình tĩnh nói ra: “Em muốn xin thầy thôi học.”
Cả lớp im lặng, thầy giáo ngơ ngác nhìn Minh Hạo.
Một lúc sau, thầy giáo đập bàn mạnh một cái, chỉ tay vào Minh Hạo lớn tiếng hỏi: “Em không biết chính mình đang nói gì sao?”
Minh Hạo biết lão thầy tức giận, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu nói: “Thưa thầy, em biết đang nói gì.”
“Vậy tại sao em lại muốn thôi học?” Trần Nhật Khang có chút kinh ngạc, hạ giọng xuống hỏi
“Bởi vì, tiếp tục học không giúp ích cho em được cái gì.” Minh Hạo trả lời, thú thật, hắn tiếp tục học không có ý nghĩa gì.
“Em không biết nếu không có bằng làm sao ra kiếm việc làm, làm sao kiếm sống?” Trần Nhật Khang liên tục hỏi.
Minh Hạo bình tĩnh đối đáp: “Việc này là của em, không cần thầy phải bận tâm.”
“Em! Em suy nghĩ lại đi, hiện tại em mười tuổi, còn có GE lo về phần tiền bạc sinh hoạt, nhưng qua mười tám tuổi, GE sẽ dừng lại việc hỗ trợ cho em. Khi đó không có bằng, không thể xin việc làm, làm sao có tiền để mà ra đường nuôi sống bản thân? Thầy mong em suy nghĩ lại đi.” Trần Nhật Khang giọng trở nên nhẹ nhàng hơn, mang hơi hướng cầu xin.
Tất nhiên hắn hiểu gia đình của Minh Hạo khá tội nghiệp, từ nhỏ lúc bốn, năm tuổi cha mẹ bỏ hắn lại một mình. Từ đó tới giờ Minh Hạo tự lập, tự sống một mình, không như đám người có cha, có mẹ lo lắng ngoài kia.
Hiện tại nghe Minh Hạo nói muốn thôi học, hắn không nỡ để một đứa trẻ mười tuổi nghỉ học giữa chừng. Hơn nửa Minh Hạo hiện tại còn chưa tốt nghiệp cấp 1, có bằng tiểu học, với cương vị là người thầy yêu nghề nghiệp dạy học sinh, làm sao có thể cho Minh Hạo nghỉ học được?
Minh Hạo trong lòng cảm động, biết ông thầy suy nghĩ gì, hắn mỉm cười nói: “Cám ơn thầy lo lắng, nhưng với trò đi học cũng vô dụng. Cho nên trò mới xin thầy nghỉ học.”