Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 333 : Đến thăm Trầm Vũ Anh

Ngày đăng: 13:49 19/04/20


Sinh Đạo mỉm cười, nhìn Minh Hạo nói: “Được rồi anh mau đi đi, để cô bé kia chờ mong nhớ nhung.”



Minh Hạo gật đầu, sắc mặt chết cha kéo quần lên, khi thấy tiểu jj bé bỏng bị cột lại, hắn giờ đây thật sự muốn khóc a...



“Ùm anh đi.” Minh Hạo gật đầu, trong lòng cảm động khi nãy biến mất, bây giờ hắn rốt cuộc biết một câu “Miệng cười bụng dao găm” hình dung thế nào rồi.



Minh Hạo biến một cái, một giây sau đứng trước cổng biệt thự của Trầm Vũ Anh.



Minh Hạo nhìn xung quanh, ở đây hơn mười tên bảo vệ tráng hán trang bị hàng nóng đứng canh gác, có thể bởi vì vụ khủng bố mấy ngày trước cho nên Trầm Minh điều thêm người tới đây.



Vừa nhìn thấy Minh Hạo đột ngột xuất hiện gây nên bọn hắn kinh hãi, nghĩ mãi không rõ ngườI thanh niên này từ đâu tới, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Mười người tráng hán trong lòng nghiêm nghị, dùng ánh mắt đề phòng Minh Hạo,một người rút súng ra chỉa vào hắn quát lạnh: “Nhóc con khôn hồn cút chỗ khác, nơi này không phải nơi để mày đến.”



Minh Hạo không thèm quan tâm lời nói của hắn, lạnh nhạt nói: “Ngươi vào trong kêu Trầm Vũ Anh đi ra, nói Minh Hạo đến thăm, ta là bạn Zc4oVix của nàng.”



Trung niên rút súng sửng sốt, sau đó hắn tức giận giơ súng như thị uy, lạnh lùng nói: “Tao đ** cần biết mày là bạn ai, tao đếm đến mười, mày không cút đừng trách tao độc ác, cho đầu chó của mày ăn một phát đạn.”



Minh Hạo bởi vì chuyện jj bị cột vô cùng tức giận, bây giờ nghe thấy tên này một nhóc, hai cút, ba chó làm hắn càng tức hơn, nhìn trung niên càng lạnh lùng hơn, thần sắc âm trầm nói: “Tao cũng cho mày ba giây, mày không xéo chạy vào báo Trầm Vũ Anh đừng trách tại sao đầu mày lại một nơi, thân ở một chỗ, chim nát bấy thành một mảnh.”



Âm thanh Minh Hạo rất lớn, toàn bộ mười người trung niên ở đây đều nghe rõ, bọn hắn không dám tin một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch dám ăn nói ngông nghênh như vậy, chẳng lẽ hắn không thấy trên tay chúng ta cầm súng? Hay là đầu óc hắn có vấn đề?



Trung niên trong lòng tức muốn ói máu, không ngờ một người nhỏ hơn mình dám bố láo như vậy, không khỏi giận hóa cười: “Ha ha, thằng nhóc, tao lần đầu tiên thấy một người can đảm như vậy, tốt, rất tốt, mày gan lắm, vậy tao thử xem mày hay súng của tao cứng hơn.”



Trung niên nói xong, mở khóa an toàn, ngón tay canh ngay cò, chỉa khẩu súng về Minh Hạo nhấn một phát.



“Pằng!”







Trong biệt thự.



Trầm Vũ Anh như người mất hồn nhìn chằm chằm màn hình máy tính không chớp mắt. Ba ngày trước, nàng sau khi hoàn thành buổi ‘tẩy lễ’ hóa thiếu phụ xong, lập tức chờ đợi không được muốn đi đến nhà Minh Hạo chơi, đáng tiếc ba ba nàng, cũng là Trầm Minh nói bên ngoài nguy hiểm, trừ đi học có người hộ tống, còn lại phải ở yên trong nhà, không cho phép đi ra ngoài.



Lệnh cha khó cãi, may mắn trong nhà nàng có máy tính, inte et kết nối lên mạng, nhắn tin cho người nọ.
Trầm Vũ Anh sắc mặt nhanh chóng khôi phục như thường, nàng không biết tại sao lúc Minh Hạo vỗ lưng nàng một cái, liền thấy toàn thân ấm áp, cảm giác nơi bụng cồn cào nhanh chóng biến mất, giờ phút này, tinh thầnn lẫn cơ thể nàng thoải mái nói không nên lời.



Nhìn qua bên cạnh khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười gió xuân làm người thoải mái, trái tim nhỏ Trầm Vũ Anh như con hươu bang nhảy loạn xạ liên tục, nhớ đến mấy ngày trước hình ảnh mình trên giường bày ra các tư thế phóng đãng, cảm giác vật ấy đưa vào rút ra cơ thể…tư vị ấy như được lên trời, thật muốn một lần nửa cùng hắn…



Đôi mắt Trầm Vũ Anh trở nên ngập nước, xuân tình chiếu ra bốn phía, cơ thể nóng lên, hai chân khép lại, phía dưới không tự chủ rục rịch chảy nước…



“Tiểu thư, xin tiểu thư làm chủ cho chúng ta!”



Đám trung niên thấy tiểu thư nhà mình im lặng không nói rống to lên, đôi mắt bọn hắn xuất hiện tia máu.



Trầm Vũ Anh nghe đám người hô tỉnh lại, sắc mặt đỏ lên, âm thầm tự trách mình: “Mình lúc nào biến thành loại người có suy nghĩ dâm đãng như vậy? Vậy mà phía dưới chảy nước, thật xấu hổ.”



Chưa đợi Trầm Vũ Anh nói gì, Minh Hạo lúc này nhìn đám người lạnh lùng nói: “Là hắn bắn ta trước, cái này chỉ có thể trách hắn, bởi vì Vũ Anh là bạn gái ta, cho nên ta lần này tha cho hắn một mạng.”



Nói xong hắn phất tay, thiên địa đảo lộn, âm dương đảo ngược, thời gian lùi bước, trên trán thi thể người trung niên nằm dưới đất lúc này xuất hiện một màn kỳ lạ: trên trán lỗ máu nhanh chóng khép lại, cơ thể giật giật vài cái chậm rãi đứng dậy.



“Má ơi, quỷ!”



Đám người như gặp quỷ thấy ‘thi thể’ đã chết vậy mà đứng dậy, bọn hắn sợ hãi kêu lên, người sợ nhất không ai khác chính là Trầm Vũ Anh.



“Aaaa!” Trầm Vũ Anh nhìn ‘thi thể’ đứng lên, lúc này muốn có bao nhiêu kinh dị thì có bấy nhiêu, nàng theo bản năng la lên, trên mặt hiện lên rõ ràng hoảng sợ xanh xao, lùi mấy bước về phía sau, cơ thể quay về phương hướng biệt thự, tựa hồ muốn chạy trốn. Bên cạnh Minh Hạo đoán trước, một tay nhẹ nhàng nắm tay nàng, lắc đầu cho nàng cái mỉm cười trấn an.



Trầm Vũ Anh cảm giác bàn tay rắn chắc Minh Hạo nắm chặt mình, cảm nhận nơi tay truyền đến cảm giác an toàn, trong lòng sợ hãi giảm bớt, nàng nhẹ nhàng gật đầu một cái, đứng im nhìn diễn biến.



Người trung niên vừa sống dậy ánh mắt mờ mịt nhìn xung quanh, thấy đám người kêu chính mình là quỷ, tức giận nói: “Cái gì quỷ, tao còn sống sờ sờ nha.”



“Phùng Tạ, mày là người sống hay người chết?” Một người kinh ngạc, thần sắc không tin lắm hỏi.



Phùng Tạ tức giận chỉ tay vào người nọ, rống giận: “Mày có ý gì, mày đang trù tao chết sớm hả?”



Đám người hai mặt nhìn nhau, không ai nói gì, bầu không khí đột nhiên yên tĩnh dị thường.