Siêu Cấp YY Hệ Thống
Chương 334 : Sinh Đạo đẻ con
Ngày đăng: 13:49 19/04/20
Minh Hạo nhìn không nổi nửa, vỗ tay một cái.
“Bộp!”
Theo âm thanh vang vọng, mười người trung niên ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô thần, vẻ mặt mờ mịt.
Trầm Vũ Anh rất nhanh nhận ra đám người trung niên biểu hiện quái dị, trong lòng hơi sợ hãi, liếc nhìn đứng bên cạnh Minh Hạo dáng vẻ bình thường không thay đổi có chút yên tâm.
Minh Hạo nhìn qua nàng nhỏ giọng bên tai nói: “Chúng ta vào nhà thôi, chắc em trong lòng rất nhiều thứ khó hiểu, lát nửa anh giải thích cho nghe.”
Trầm Vũ Anh nhu thuận gật đầu, dắt tay dẫn Minh Hạo vào biệt thự, mặc kệ bên ngoài mấy tên trung niên ngơ ngác đứng ngoài đó.
Đi vào nhà, Trầm Vũ Anh mắc cở buông tay Minh Hạo ra, hai người ngồi xuống ghế, lúc này Trầm Vũ Anh oán giận nhìn qua nũng nịu hỏi: “Anh tại sao ba ngày nay không đến thăm hay nhắn tin cho em? Không biết em lo cho anh lắm à/”
Minh Hạo cười cười làm lành nói: “Anh ba ngày nay chơi game cho nên quên thời gian, xin lỗi em nhé, lát anh đền bù lại cho.”
Trầm Vũ Anh ngạc nhiên, chơi game quên thời gian? Nàng nghĩ đến loại game mới ra một tuần trước gây oanh động thế giới, hỏi: “Anh đang chơi game Thần Chiến à.”
Minh Hạo gật đầu nói: “Ừ game thần chiến, em muốn chơi không?”
“Em có thể chơi hả d7DceUgZ anh, em nghe nói người dưới 18 tuổi không được phép chơi nha.” Trầm Vũ Anh kích động nói, kể từ một tuần trước game Thần Chiến ra mắt, toàn bộ thế giới người từ tuổi 18~90 trai gái già trẻ đều chơi, thứ nhất: Vào game, người chơi có thể khỏe mạnh, dù bên ngoài già yếu bệnh tật thế nào, trong game có thể đi đứng nói chuyện như người thường, thứ hai, game thuộc dạng chân thật 100%, ai không muốn trải nghiệm? Thứ ba, chơi game có tiền, ngu gì không chơi.
Trầm Vũ Anh nhìn người ta chơi trong lòng cực kỳ ghen tỵ, thở dài, tiếc cho chính mình tại sao không sinh sớm 4 năm để được chơi game thần chiến vượt thế kỷ kia?
Minh Hạo nhìn nàng khóc không nói gì, trong lòng thầm thở dài, nói: “Em suy nghĩ đi, nếu em chấp nhận thì đến nhà anh, còn nếu không chúng ta đường ai nấy đi. Đây là số điện thoại anh, nếu em có chuyện gì thì gọi, anh về đây.”
Minh Hạo biến ra chiếc điện thoại, sau đó đưa tờ giấy dùng tinh thần lực của mình in lên số của mình, đặt tờ giấy lên bàn.
Trầm Vũ Anh nghe đến câu “đường ai nấy đi” càng khóc nhiều hơn, bốn chữ này giống như con dao găm sắc bén đâm vào tim, nhịn không được “Oa” một tiếng, nước mắt như mưa rơi nước chảy, khuôn mặt xinh xắn tràn ngập nước, làm người thấy mà tiếc thương, muốn ôm nàng vào trong lòng để nhẹ nhàng dỗ dành.
“Anh đi đây, tạm biệt.” Minh Hạo không nhìn nổi nửa, nói một tiếng rời đi, biến trở về nhà.
“Anh về rồi à, mau lại đây giúp em, a đau quá.”
Minh Hạo vừa trở về nghe âm thanh nghẹn ngào đau đến giật mình, vội quay đầu nhìn lại.
Lúc này Sinh Đạo vẻ mặt đau đớn nằm trên giường, đôi mắt nhắm lại, nước mắt tràn mi, biểu hiện thống khổ, Minh Hạo ngẩn ra, đây là tình huống gì?
Đi tới giường nhìn Sinh Đạo thống khổ, Minh Hạo khó hiểu hỏi: “Ngươi làm sao vậy Sinh Đạo?”
Sinh Đạo mở mắt ra, trên mặt đầy mồ hôi, hơi thở nặng nề như thở không nổi, nàng khuôn mặt trắng như ma tựa như người sắp chết, môi lợt lạt hé ra: “Em... Nghĩ... Sắp... Sinh... Con. A đau bụng quá”
Cố nói hết bốn chữ, đột nhiên nơi bụng truyền đến cơn đau nứt, tựa như bộ phận ruột bên trong bị người xé ra, đau đớn đến nổi nước mắt tràn mi.
Minh Hạo đứng hình, miệng há to, mắt trừng ra, sinh đẻ? Nếu hắn nhớ không lầm Sinh Đạo mới mang bầu một ngày chưa đến mà, tại sao nhanh như vậy sinh rồi?