Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 20 : Phản kích 3

Ngày đăng: 05:57 19/04/20


Đến khi mọi người trong hội trường đều cho rằng chuyện này đến đây là giải quyết xong, không ngờ phóng viên tuần san Tân Ngu lại gây khó dễ một lần nữa.



“Nước ta đến nay vẫn chưa từng thừa nhận tính hợp pháp của đồng tính luyến ái, nên cũng không thể nói tôi hay tòa sạn của chúng tôi là kì thị đồng tính luyến ái được. Á Đồng có cảm xúc đặc biệt như vậy, hay là anh cũng là người trong giới này?”



Đan Á Đồng cười nhạt “Tôi phải nói là khả năng phản ứng lẫn hiểu biết pháp luật của vị phóng viên này cũng không tệ nhỉ?” Cậu điều chỉnh độ cao của micro “Ý của tôi là tình yêu không hề sai trái, tình cảm giữa những người cùng giới tuy giờ chưa được pháp luật công nhận, nhưng chuyện của họ có gây trở ngại tới cái gì đâu?”



“Như vậy ý của anh vẫn nói mình là người đồng tính phải không?” Tên phóng viên gây sự.



“Tôi giải thích về tình cảm giữa người đồng tính vậy mà trở thành người đồng tính rồi à?” Đan Á Đồng hỏi lại “Như vậy, nếu anh nói về bạn gái hay là vợ con của anh, chẳng phải anh cũng là phụ nữ sao?”



Toàn hội trường cười ồ lên, không khí có chút căng thẳng lập tức trở nên thoải mái không ít, tay phóng viên đặt câu hỏi nhất thời bị lời này của Đan Á Đồng làm nghẹn giọng, nói không nên lời phản bác nào.



Đan Á Đồng giọng nói hòa hoãn “Tôi biết là người bạn phóng viên này cũng là quan tâm đến nghệ sĩ chúng tôi, và tôi rất biết ơn tất cả mọi người. Nhưng mà mọi người cũng không nên từ làm việc tốt thành chuyện xấu, sau này tôi thích một cô gái rất xinh đẹp nào đó, nhưng vì lời đồn đại này mà cô ấy từ chối lời tỏ tình của tôi, thì tôi thật thê thảm mà.” Đan Á Đồng buông tay, một bộ dạng ảo não.



Phóng viên lần nữa lại bị Đan Á Đồng dẫn dắt sang chủ đề khác, còn về tay phóng viên kia, đã bị một vài phóng viên khác đột nhiên xuất hiện chặn tầm mắt, có muốn đặt thêm câu hỏi thì cũng không có cơ hội, hắn vừa định la lên thì bị cái gì đó đụng vào bụng, ngẩng đầu nhìn lên, là một phóng viên khác đang cầm thiết bị chụp hình.



“Nhìn cái gì, tránh sang một bên đi, trong giới hỗn độn này, phải nhạy bén một chút.” nhiếp ảnh gia bên cạnh tay phóng viên nam lạnh lùng nhìn hắn một cái, chen đến trước mặt của hắn.



Chỗ Đan Á Đồng ngồi ở vị trí cao hơn đám phóng viên, đương nhiên là có thể thấy hết chuyện này, mỉm cười, di chuyển ánh mắt sang bên khác “Mọi người còn vấn đề gì trao đổi cùng tôi không?”



Thái độ các phóng viên so với lúc ban đầu rõ ràng tốt hơn nhiều, những câu hỏi được đặt ra lúc này so với trước cũng hòa hoãn hơn không ít.



“Á Đồng, lần này cùng hợp tác với tiểu Thiên vương trong movie, lần đầu đóng phim anh có cảm giác gì?”




“Một trợ lý biết quá nhiều, không hẳn là chuyện tốt đâu.” Lộ Phàm nhìn hắn một cái, xoay người bỏ đi.



Dương Quân do dự, trong lòng có chút hiểu ra, cũng coi như chính mình cái gì cũng không thấy, đi sang một phòng nghỉ khác.



Lộ Phàm còn lâu mới có được sự bình tĩnh của Dương Quân, bởi vì chỉ có anh mới biết rõ, Đường Nguyễn Khanh căn bản sẽ không tiếp xúc nhiều với những nghệ sĩ trong công ty, thế nhưng y lại chủ động tiếp cận Đan Á Đồng, hơn nữa lại chọn cách lén lút tiếp xúc, mà ông chủ các công ty giải trí lén gặp gỡ nghệ sĩ, là vì…



Một vài năm trước đây, ở nước H cũng từng có một vụ bê bối như vậy, thậm chí cuối cùng nữ minh tinh phải tự sát, mặc dù sự việc này gây ra ồn ào trong dư luận, cuối cùng vẫn như cũ không giải quyết được gì.



Trong hội này, nghệ sĩ và kẻ có tiền ngầm qua lại cũng không phải chuyện xa lạ gì, nhưng mà, anh thật không ngờ lần này lại là Đường Nguyễn Khanh và Đan Á Đồng.



Thấy cửa phòng đã đóng lại, Đan Á Đồng mới quay đầu nhìn về phía Đường Nguyễn Khanh “Ý Đường tổng là?”



Đường Nguyễn Khanh ngồi xuống đối diện ghế của Đan Á Đồng, mỉm cười nói “Cậu dường như rất nhạy cảm, chỉ có vậy, lại cho phép những người nghe lén rời đi.”



“Tôi cho rằng tôi không làm vậy thì Đường tổng cũng sẽ làm cho bọn họ rời đi.” Đan Á Đồng ngồi xuống một ghế sô pha đơn khác.



Đường Nguyễn Khanh tinh tế nhìn chàng trai ngồi nghiêng người, khóe miệng mang theo nụ cười mình quen thuộc, y nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, tại tầng lầu 12 này nhìn qua chỉ là một dãy các tòa nhà cao tầng, có cái gì là mắt người thường nhìn không được, ví như… linh hồn trong truyền thuyết.



“Em vẫn đánh Thái cực như vậy, Cảnh An Tước.”



Y nghe được chính mình bình thản đem lời trong lòng nói ra.