Siêu Sao, Tính Cái Gì?
Chương 21 : Thử nghiệm
Ngày đăng: 05:57 19/04/20
“Em vẫn đánh Thái Cực quyền như vậy, Cảnh An Tước.”
Thiếu niên trên ghế sofa khó hiểu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Đường Nguyễn Khanh giống như là đang thông cảm cho một kẻ đầu óc không bình thường.
Đường Nguyễn Khanh thấp giọng bật cười, nhìn gương mặt tràn đầy nghi hoặc của thiếu niên, nói “Cậu có thể đi.”
“Vậy xin phép anh.” Đan Á Đồng đứng lên, ngang qua Đường Nguyễn Khanh đang cười một cách khó hiểu, lịch sự cười, rồi đóng cửa lại không chút do dự đi ra ngoài.
Đường Nguyễn Khanh nhìn cánh cửa đã đóng, có lẽ đây chỉ là do y tưởng tượng, nhưng mà thiếu niên này, thật giống người kia, đến độ làm y đã thật sự cho rằng đó là Cảnh An Tước.
Bởi vì chỉ có Cảnh An Tước mới cười như vậy, cười thật bình thản, thế nhưng lại ẩn chứa sự tối tăm mà kẻ khác không thể nhìn ra.
Đứng dậy, y kéo cửa ra, nhìn thấy thiếu niên theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác chuẩn bị theo đường chuyên dụng rời đi.
Đan Á Đồng thật không ngờ Đường Nguyễn Khanh lại đột nhiên gọi cái tên từng là tên của cậu, trong nháy mắt, cậu thật sự đã vô cùng khiếp sợ. Nhưng, cậu nhìn thấy được ánh mắt đối phương cũng không phải là nhìn cậu, mà là thông qua cậu nhìn một con người khác. Lúc đó, cậu đột nhiên hiểu rõ, có lẽ người Đường Nguyễn Khanh muốn nói là Cảnh An Tước của quá khứ, mà không phải Đan Á Đồng của hiện tại.
Cũng không có cảm giác gì đặc biệt, bởi Cảnh An Tước hay Đan Á Đồng, cũng đều là cậu. Cuộc sống cũng không phải phim truyền hình, cậu sẽ không giống đám diễn viên chính được mọi người yêu thích hình tượng riêng nào, dù sao thì cũng là bản thân mình, chẳng lẽ lại tự đi ghét chính mình?
Cảnh An Tước cùng Đan Á Đồng, với cậu mà nói, đều là một, chỉ là, cũng không nhớ rõ bản thân cùng vị Tổng giám đốc Đường này đã có bao nhiêu lần giao tiếp với nhau. Bốn năm trước, Đường Nguyễn Khanh vẫn chỉ là một quản lý trong công ty Thiên Quan, nhưng là trong trí nhớ cậu, người này chính là một con hồ ly nhiều mặt. Lẽ nào, vừa rồi y cố ý làm ra cử chỉ như vậy với cậu, là vì xác định suy đoán gì đó?
“Chờ một chút.”
Đan Á Đồng quay đầu lại, thấy Đường Nguyễn Khanh lịch lãm bước từng bước từ từ tới gần cậu, nhân viên công tác đứng bên cạnh khi thấy Đường Nguyễn Khanh tới, thì vô cùng kinh ngạc mà mở mắt thật to, kính cẩn chào hỏi.
“Anh đi trước làm việc khác đi, cậu Đan để tôi đưa về.” Đường Nguyễn Khanh mỉm cười nói với nhân viên công tác.
Nhân viên công tác không dám hỏi nhiều, liền vội vàng rời đi.
Đan Á Đồng híp mắt nhìn nhân viên công tác đã đi ra xa, tay bỏ trong túi quần, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Nguyễn Khanh, khóe miệng cong cong “Đường tổng, như vậy có phải là phiền toái quá không?”
Đường Nguyễn Khanh khoanh tay trước ngực “Là nghệ sĩ, không phải là nên nịnh nọt ông chủ sao?”
Đan Á Đồng dựa lưng vào vách tường, nhìn số tầng đang tăng dần “Vậy là những nghệ sĩ hay nịnh nọt anh thì được đối xử tốt hơn à?”
Đường Nguyễn Khanh nhíu mày, không nói gì, xem như là chấp nhận lời Đan Á Đồng nói.
Ra khỏi thang máy, Đan Á Đồng còn chưa tới trước cửa nhà, thì phát hiện ra một bóng người tối đen đang đứng ngay cửa nhà cậu, trong bóng tối cậu khẽ chau mày “Ai ở đằng kia thế?”
Đường Nguyễn Khanh thấy được đứng đó là một chàng trai trẻ tầm tuổi Đan Á Đồng, khuôn mặt cậu hiện rõ là đang tức giận cùng cả cô đơn.
“Lạc Viêm Kiềm?” Trong giọng nói Đan Á Đồng rõ ràng là sự kinh ngạc làm cho Đường Nguyễn Khanh mơ hồ nhận ra giữa hai người đúng là không có thân mật như giới truyền thông đã đưa tin.
Lạc Viêm Kiềm định mở miệng hỏi Đan Á Đồng và người đàn ông đứng bên cạnh thì liền ngừng lại, cậu mở to mắt nhìn người đàn ông điển trai đứng bên cạnh Đan Á Đồng, hóa ra là tổng tài của Thiên Quan!
Đan Á Đồng sao có thể đi cùng Đường Nguyễn Khanh?
Đan Á Đồng móc ra chìa khóa, mở cửa phòng, nói với hai người ở sau lưng “Hai người vào trước đi đã.”
Lạc Viêm Kiềm nhìn Đường Nguyễn Khanh một cái, rồi đi vào trước, ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Đường Nguyễn Khanh mỉm cười, đi vào, còn thuận tay đóng cửa lại.
Đan Á Đồng mang ra hai ly trà, nhìn hai người đều đã ngồi trên sô pha, lông mày nhíu lại “Tôi nói này, hai người bộ không biết cái gì gọi là đổi giày sao?”
Lạc Viêm Kiềm: ……
Đường Nguyễn Khanh: ……….