Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 23 : Ai hiểu lầm ai?

Ngày đăng: 05:57 19/04/20


Scandal từ từ chìm xuống, Đan Á Đồng trong lúc rảnh rỗi tại trường quay thì nghe được tin mọi hoạt động của Nguyên Văn bị đình chỉ.



Một phóng viên đã hỏi quan điểm của cậu về vấn đề này, cậu luôn bày tỏ tâm trạng tiếc nuối. Mà thực ra nếu cẩn thận nghĩ lại, cậu cũng thật sự cảm thấy tiếc. Trong thế giới này, người làm nghệ thuật quá nhiều, Nguyên Văn không hiểu được các quy tắc trong đó, cuối cùng chỉ có một con đường có thể đi được, đó chính là tụt dốc.



Cái vòng luẩn quẩn này, cần đâu chỉ là cái vẻ ngoài, nhiều khi, chính là đầu óc. Những người ngoại đạo luôn thích dùng bình hoa để miêu tả vẻ đẹp của những nữ diễn viên nổi tiếng. Nhưng mà những người đó nào biết được, để có thể vươn lên vị trí hàng đầu trong giới nghệ sĩ, được mọi người biết tới, điều này sao có thể chỉ là một bình hoa. Hễ được công nhận là nữ diễn viên “bình hoa” thì họ đều là những người phụ nữ thông minh. Nếu là cô gái không đủ thông minh, thì ngay cả hội được người đời xưng tụng là bình hoa cũng không có.



Gấp lại tập kịch bản trong tay, Đan Á Đồng tự thay sang bộ trang phục cuối cùng, một bộ áo đỏ như màu máu.



Mũ miện san hô huyết sắc, trên người là trang phục màu đỏ, chàng trai trong gương, chân mày thật xinh đẹp.



“Á Đồng, chuẩn bị xong chưa?” Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, cửa, không hề được báo hiệu trước cứ như vậy được mở ra.



“Oh” Lâm Vũ Hân ngược lại hít một hơi “Wow, thằng nhóc này không ngờ trong trang phục hóa trang lại tạo ra cảm giác như vậy.”



Đan Á Đồng cười ngượng ngùng với Lâm Vũ Hân, lập tức vẻ quyến rũ ban nãy đều bay mất, cậu đến bên người Lâm Vũ Hân nói “Chị Vũ Hân, cảm giác gì ạ?”



Lâm Vũ Hân thu hồi ánh mắt, nhún vai “Giờ thì cảm giác gì cũng không có.” Vừa rồi, chắc là bản thân bị chiếc áo màu đỏ làm lóa mắt, nên mới sinh ra ảo giác vậy. Đứa bé này, sao có thể có vẻ mê hoặc như vậy chứ?



Chìa tay qua sửa sang lại mái tóc giả của Đan Á Đồng, Lâm Vũ Hân có chút tiếc nuối nói “Hôm nay là cảnh quay chung cuối cùng của chúng ta, không biết về sau khi nào có thể hợp tác chung nữa.”



Đan Á Đồng để mặc đối phương chỉnh trang lại y phục cho mình, cậu mỉm cười nói “Chúng ta cùng chung một công ty, rồi sẽ có cơ hội hợp tác thôi.”



“Thật không biết nhóc là khờ thật hay giả ngốc nữa.” Lâm Vũ Hân thở dài, là người nổi tiếng, cho dù ở cùng một công ty, cũng không có được bao nhiêu cơ hội có thể gặp mặt. Huống chi sự nổi tiếng của hai người chênh lệch quá nhiều, nên cơ hội đóng chung phim cũng không nhiều. Đối với cậu nhóc này, cô thật sự quýmến.




Nghĩ cẩn thận một chút, Đan Á Đồng cũng không nhớ rõ lắm, nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng rồi thiếp đi.



Lúc Tiếu Kỳ Thậm tìm được Đan Á Đồng, thấy Đan Á Đồng đang tựa ở chiếc ghế ngủ, lúc Đan Á Đồng ngủ với khi tỉnh thật không giống nhau, Đan Á Đồng khi ngủ có vẻ chân thật hơn và thật yên bình.



Xung quanh đôi mắt chàng trai đã lờ mờ thấy vết thâm quầng, mấy ngày nay tiến độ quay phim căng thẳng hơn nhiều, cũng sắp đến thời điểm xét duyệt, nên phải tăng giờ làm việc, cho dù làm bằng sắt đi chăng nữa cũng sẽ chịu không nổi.



Đan Á Đồng ngủ cũng không sâu, trực giác biết được có người đến gần, cậu mở mắt ra, liền thấy Tiếu Kỳ Thậm, có chút áy náy cười nói “Thực xin lỗi, Tiếu ca, em sơ ý ngủ mất.” nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm đã thay sang quần áo bình thường, xem ra đối phương diễn xong cũng đã được một lúc.



“Không có gì, nhiều khi quay phim quá mệt mỏi, đang đứng tôi cũng có thể ngủ đấy.” Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười “Nếu buồn ngủ, đợi lát nữa lên xe tôi ngủ thêm chút đi.”



“Được rồi ạ.” Đan Á Đồng đứng lên, lại bởi vì đang ngủ, giữ nguyên tư thế ngồi một thời gian nên chân hơi tê, đứng không vững, loạng choạng lùi về sau một chút.



Tiếu Kỳ Thậm nhanh tay đỡ lấy eo của cậu, giọng lo lắng hỏi “Cậu không sao chứ?”



“Không sao đâu.” Đan Á Đồng lắc đầu “Chẳng qua chân hơi tê, có lẽ là do ngủ lâu quá.”



Không biết Tiếu Kỳ Thậm đang ôm eo cậu, mà cậu có chút dựa vào hắn nếu như bị người nào nhìn thấy, sẽ bị hiểu lầm ra sao đây.



Đúng lúc này, cửa phòng hoá trang bị mở ra, Lâm Vũ Hân kinh ngạc nhìn hai người, hơi sững sờ, rồi đổi tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Đi ra cửa, Lâm Vũ Hân nhíu mày, hai người này, sao lại như vậy chứ?