Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 24 : Thu âm

Ngày đăng: 05:57 19/04/20


Dương Quân không thể nhìn thấu được Đan Á Đồng, bởi hắn chưa bao giờ thấy qua có người nào vào nghề nào lại biết nhiều thủ đoạn bẩn thỉu trong giới như thế.



Khi hắn biết Đan Á Đồng đã dùng tiền thuê người đóng giả phóng viên, để trong buổi họp báo lần trước vô tình chuyển hướng chủ đề các phóng viên đi, hắn liền nhận ra thiếu niên này là một người đầy thủ đoạn.



Dù vậy, chàng trai này vẫn có chỗ khiến hẳn không tài nào hiểu nổi, ví như rõ ràng là đã phản kích lại Nguyên Văn, vì sao không trực tiếp cho đối phương một đòn chết hẳn, lại dùng cách nhẹ nhàng như vậy để chấm dứt scandal.



Thực ra thì Đan Á Đồng ở một phương diện khác thì lại khá trì độn, chẳng hạn như chuyện qua lại gần đây của cậu và Lâm Vũ Hân. Trong giới này ai mà chẳng biết chuyện Tiếu Kỳ Thậm và Lâm Vũ Hân đã từng có một thời gian gần gũi nhau, cậu có mối quan hệ với Lâm Vũ Hân như vậy, thật không lo là sẽ khiến Tiếu Kỳ Thậm hiểu lâm sao?



Dù cho là Tiếu Kỳ Thậm mỗi lần gặp Đan Á Đồng đều là mang theo nụ cười hòa nhã, nhưng trong giới showbiz, làm gì lại có một người thật sự ôn hòa, nếu thật sự là một người ôn nhu như nước thì làm sao có thể như lang như hổ mà bước lên được vị trí Thiên Vương?



Dương Quân đang ngồi ở một bàn khác, ngồi cùng với trợ lý của Tiếu Kỳ Thậm, hắn thấy hai người kia đang cười nói vui vẻ kiểu như là hợp cạ lắm.



Hình ảnh đó khiến hắn có một cảm giác là bản thân đang ngắm nhìn một bức tranh hoàn hảo nhất trên thế giới, rất hoản hảo. Nhưng cũng là vì nó quá mức hoàn hảo nên khiến người khác cảm thấy nó cũng thật giả tạo.



“Sau khi kết thúc phim này, thì có dự định gì không?” Tiếu Kỳ Thậm nhấp một ngụm rượu đỏ, tư thế rất là tao nhã, hỏi.



“Đường tổng nói là đang có kế hoạch sẽ phát hành album mới cho em, em cũng đã tự sáng tác ra 2 ca khúc riêng.” Đan Á Đồng nâng ly nói với Tiếu Kỳ Thậm, lại nhấp một ngụm rượu “Chắc cũng sớm tiến hành thu âm thôi.”



“Album mới à?” Nụ cười của Tiếu Kỳ Thậm có chút cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại như cũ “Đường tổng có thể coi trọng cậu như vây, đó là một cơ hội tốt đấy.”



Đan Á Đồng giống như là không nghe ra được hàm ý sâu xa trong lời nói của Tiếu Kỳ Thậm, ngẩng đầu lên cười “Em sẽ cố gắng thể hiện hết mình.”



Dương Quân ngồi cách đó không xa dời ánh mắt đi, lại cười như vậy, cái vẻ ngượng ngùng lại như mặt trời tỏa nắng kia, hắn đoán nếu ở chỗ có nhiều thiếu nữ mà cậu cười như vậy hẳn sẽ gây ra lực sát thương không hề nhỏ đây.



Ăn xong cơm, trời cũng đã tối, bầu trời mùa hạ xuất hiện cơn mưa nhỏ tí tách tí tách rơi. Đan Á Đồng từ chối lời đề nghị đưa cậu về của Tiếu Kỳ Thậm, để Dương Quân lái xe đưa cậu về nhà.



Sau khi Đan Á Đồng đã lên xe rời đi, Tiếu Kỳ Thậm ngồi trong xe của hắn, nụ cười dần biến mất, ánh mắt đờ ra nhìn một chỗ tại bãi đỗ xe.



Người anh họ của hắn lần này ngay cả tiến hành khảo sát về tân binh cũng không làm, mà trực tiếp định lăng xê cậu lên sao? Trong lòng hắn, ngoại trừ có chút lo lắng ra, còn có chút cảm giác không thoải mái mà chính bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận, thì giống như vốn cho rằng chính mình phát hiện ra kho báu, kết quả là về sau lại có những người khác cũng phát hiện ra.



Xuống xe, Đan Á Đồng giữ cửa xe, nghiêng đầu nhàn nhạt nói với Dương Quân “Trời mưa rồi, đi đường cẩn thận.”


Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn thiếu niên trong phòng thu, trên mặt cậu không hề có vẻ kiêu ngạo, chỉ đơn giản là bình thản đứng nơi đó, dường như mọi chuyện bên ngoài phòng thu âm đều không liên quan đến cậu. Cái cậu muốn chỉ là ca hát.



Dương Lực Giản nhìn dáng vẻ của thiếu niên, nhẹ gật đầu hài lòng. Ban đầu anh cho rằng cậu chẳng qua chỉ một kẻ đi cửa sau để leo lên, hơn nữa còn nghe tới tin đồn hát nhép của cậu trước đây. Đối với loại người này, từ trước giờ anh luôn khinh thường, nhưng không ngờ biểu hiện của chàng trai này thật làm cho người khác bất ngờ.



Không thể không thừa nhận, chàng trai này đáng giá để công ty dốc toàn lực để lăng xê.



Chàng trai thu âm lần đầu tiên có thể được duyệt, mà ngay cả Dương Lực Giản cũng cảm thấy bất ngờ. Thật sự ca khúc này, chàng trai đã biểu diễn rất hoàn hảo, căn bản không cần phải thu âm lại.



Nếu như bây giờ có người trước mặt Dương Lực Giản nói chàng trai này hát nhép, anh nhất định giậm chân cực lực phản bác, biểu hiện của thiếu niên xem như hoàn hảo vô cùng.



Làm tổng giám âm nhạc, anh sẽ luôn tán thưởng tất cả những nghệ sĩ có thực lực.



Hôm nay, chắn chắn anh sẽ tán thưởng chàng trai này tuy rằng trước đó không lâu anh còn tỏ vẻ xa cách với cậu.



Ánh mắt Lộ Phàm phức tạp nhìn Đan Á Đồng, chàng trai này, thực lực không hề thua Cảnh An Tước, cả thủ đoạn cũng không hề kém Cảnh An Tước. Với thiếu niên này, việc trở thành một siêu sao trong nay mai không còn là một giấc mơ nữa.



Lộ Phàm nghiêng đầu, mới nhìn thấy những người đứng phía sau, đứng đầu lại là Đường Nguyễn Khanh, phía sau của y là các phụ tá của y cùng vài nhân vật cao cấp.



Lộ Phàm phát hiện, trong mắt Đường Nguyễn Khanh chỉ có thiếu niên kia, những người khác sớm đã trở thành cảnh phụ, thậm chí là không tồn tại.



Y ngơ ngẩn, ánh mắt phức tạp nhìn về phía thiếu niên trong phòng thu âm, giờ phút này, anh biết cảm xúc trong ánh mắt của nhân vật cao nhất công ty này là gì.



Loại ánh mắt như thế, cảm giác như thể toàn bộ thế giới này chỉ có một người, chẳng phải là tình yêu sao?



Lộ Phàm đột nhiên cảm thấy, có lẽ anh phải dừng cái suy đoán lung tung này thôi, bởi trên đời sao lại có một tình yêu được bắt đầu khó hiểu thế chứ.



Đường Nguyễn Khanh cùng Đan Á Đồng căn bản không gặp gỡ nhiều lần, làm sao có thể có chuyện yêu đương.



Huống chi, nếu như Đường Nguyễn Khanh thật sự yêu, so với chuyện Cảnh An Tước sống lại thì làm người khác cảm thấy khó tin hơn.



Người chết không có khả năng sống lại, Đường Nguyễn Khanh càng không có khả năng yêu, đây là chuyện mọi người đều biết được.