Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Chương 25 : Mời

Ngày đăng: 05:57 19/04/20


Sau khi thu xong phần điệp khúc của hai bài hát, giọng của Đan Á Đồng cũng không còn ở trạng thái tốt nhất nữa. Dương Lực Giản là tổng giám đầy kinh nghiệm, nên liền thật nhanh đưa ra quyết định dừng công tác thu âm lại. Anh làm kí hiệu ngừng thu âm cho các chuyên gia âm thanh và các nhân viên khác.



Đan Á Đồng tháo tai nghe xuống, mỉm cười và bước ra khỏi phòng thu âm, cậu nhẹ giọng nói lời cảm ơn với Dương Lực Giản, từ lúc bước vào tới giờ thái độ vẫn như cũ, hình như cũng không đem việc Dương Lực Giản lúc đầu từ chối bắt tay với cậu để trong bụng.



Dương Lực Giản gật đầu với cậu, trên mặt không nhìn ra là đang suy nghĩ gì, nhưng mà rõ ràng là so với thái độ lúc trước thì tốt hơn nhiều.



Ngồi xuống cái ghế sô pha nhỏ ở một bên, Đan Á Đồng lim dim mắt để nghỉ ngơi một chút, thế nên cậu không thấy Đường Nguyễn Khanh đẩy cửa bước vào.



Nhân viên công tác nhìn thấy tổng tài của họ đích thân tới, đều kinh ngạc, vội vàng đứng dậy chào hỏi. Mà ngay cả Dương Lực Giản mặt lạnh cũng quay sang nhìn Đường Nguyễn Khanh một lúc.



Trước mắt bao người, Đường Nguyễn Khanh từng bước từng bước một đi đến ghế sô pha thiếu niên đang ngồi. Sắc mặt chàng trai có chút tái nhợt, khi nhắm mắt lại thoạt nhìn thật yên bình.



Ngay khi Đường Nguyễn Khanh đến gần, thì người trên ghế sô pha cũng mở mắt, lẳng lặng nhìn y, trong đồng tử màu trà ấy có hình ảnh mơ hồ của y.



Đôi mắt này quá mức bình tĩnh. Đường Nguyễn Khanh nhìn thiếu niên đứng dậy, mỉm cười, sau đó xưng hô với y bằng một âm lượng vừa phải.



“Đường tổng.” Đan Á Đồng khẽ gật đầu, đứng sang một bên ghế sô pha, mỉm cười, rồi cũng không nói thêm gì nữa.



“Hát rất khá.” Đường Nguyễn Khanh đi đến bên người Đan Á Đồng, vỗ vỗ lên vai của cậu “Rất có tiềm năng.”



Người nói cố tình hay là vô tình thì Đan Á Đồng không biết, nhưng là người nghe nhất định sẽ cố ý. Mà hiện tại cũng không biết các nhân viên công tác ở đây có qua lại mật thiết với các nghệ sĩ cùng công ty mình hay không. Lời nói lúc này của Đường Nguyễn Khanh, không đến nửa giờ sau, nhất định sẽ nhanh chóng được rỉ tới tai của những người đó. Đan Á Đồng trên mặt mỉm cười nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cậu thật không tin người đàn ông này không nghĩ ra được điểm này, rốt cuộc người này muốn cho thấy cái gì đây? Mắt nhìn của y, hay là nói, y quá mức nhàm chán, nên muốn giúp đỡ một tân binh đạt được vị trí nhất định trong công ty?


“Vậy có mấy đợt biểu diễn trong nước, mời Á Đồng đến làm khách mời đặc biệt của tôi được chứ?” Tiếu Kỳ Thậm nghiêng đầu nhìn về phía Đan Á Đồng, nở một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn.



Đan Á Đồng cười nhạt “Tiếu ca đang nói đùa à.” Cậu quả thật có chút không hiểu nổi hành vi của Tiếu Kỳ Thậm, cấp bậc Thiên vương là nhân vật mời ngôi sao hạng 2 làm khách mời đặc biệt sao?



Cậu đột nhiên cảm thấy có sự khó hiểu giữa hai người kia, rốt cuộc họ đang tính toán cái gì.



Tiếu Kỳ Thậm là một trong những cổ đông của Thiên Quan, hắn chắc đã biết được một vài chuyện. Mà hai người bọn họ đồng thời coi trọng cậu, chẳng lẽ thật sự bởi vì cậu có cái gọi là tài năng sao?



Trong giới này mà nhắc đến tài năng, nói đùa đấy à?



Mỉm cười, Đan Á Đồng đứng dậy “Vâng, chỉ cần là Tiếu ca cần, em lúc nào cũng cũng có thể.” Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ “Đường tổng cùng Tiếu ca còn có việc trao đổi, tôi đi trước đây.”



Đường Nguyễn Khanh nhìn cậu một cái, nhàn nhạt gật đầu.



Tiếu Kỳ Thậm mắt nhìn cửa phòng đã đóng “Anh thích cậu ấy.” Giọng nói mang theo vài phần chắc chắc.



Đường Nguyễn Khanh vuốt nhẹ cái cằm, cười ôn hòa, ánh mắt đảo qua Tiếu Kỳ Thậm “Hả?”



Tiếu Kỳ Thậm đứng dậy, vỗ vỗ ống tay áo không dính chút bụi “Đi trước đây.”



Nhìn cửa đóng lại, Đường Nguyễn Khanh cười tự nói “Thích sao?” Nhíu mày “Cũng không hẳn là vậy.”