Siêu Sao, Tính Cái Gì?
Chương 75 : Tấm lòng của trung khuyển
Ngày đăng: 05:58 19/04/20
Không ngoài dự liệu của Đan Á Đồng, việc Cố Sâm làm người đại diện sản phẩm đã bị hủy bỏ. Hiện tại, cậu đang cầm ly nước ngồi trên sofa mà nhấm nháp từng ngụm một.
Hành động của Tiếu Kỳ Thậm ngày hôm qua làm cậu có chút ngạc nhiên. Với một người giảo hoạt như Tiếu Kỳ Thậm, sẽ chẳng thể nào tưởng tượng ra hắn sẽ làm một chuyện lỗ mãng như vậy. Theo như kế hoạch ban đầu của cậu vốn Tiếu Kỳ Thầm không có “đất diễn” trong đó, mà chỉ là làm cho Cố Sâm ra tay với mình để cho Dương Quân chụp hình lại. Rồi chỉ cần những ảnh chụp đó xuất hiện ở các đài truyền hình, các tạp chí cũng như trên mạng, là Cố Sâm sẽ không còn ngóc đầu lên được nữa. Nhưng cậu lại không ngờ tới, chỉ vì một cái tát lại làm Tiếu Kỳ Thậm mất bình tĩnh như vậy. Mặc dù cậu không quan tâm đến tình yêu, nhưng cậu cũng hiểu rõ được đây là loại tình cảm gì.
Nắm thật chặt ly nước trong tay, cậu đứng dậy đi đến trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, nhẹ thở dài một hơi “Những thứ hư vô đó, tội gì…”
Cậu nghĩ ngợi, rồi đặt ly xuống, đi vào trong phòng làm việc mở laptop ra, chọn vài tấm hình rồi gởi đi. Cậu không phải là Jesus, cậu không muốn làm những chuyện vô nghĩa.
Mở đại ra vài trang web tin giải trí lớn, cậu không hề ngạc nhiên khi thấy các bài viết liên quan đến Ngàn Năm. Trên đó chỉ có những hình ảnh tuyên truyền ban đầu được đoàn làm phim tung ra, nên mọi người bàn tán xôn xao, thậm chí còn cái gì mà đóng giả thành thật. Có một bài post viết rằng hai người đàn ông đã tranh đấu với nhau vì một người đàn ông khác, hơn nữa còn nói đây là chuyện có thật, cứ như thể họ ở ngay tại hiện trường nhìn thấy được. Post này cũng những post sau nữa càng làm mọi người càng thêm phấn khích không thôi. Nào là trung khuyển, nào là nữ vương, nào là người đẹp kiêu ngạo, làm Đan Á Đồng đọc mà trán cứ co giật từng cơn.
Khép lại laptop, Đan Á Đồng nhìn đống sách trên những kệ, ngáp một cái rồi xoay người ra khỏi phòng. Cố Sâm, anh làm cho Hàn Tinh vì một lời nói dối mà tự tử, còn tôi sẽ làm cho anh vì sỉ nhục mà chôn vùi tiền đồ. Làm như vậy, thật cũng không tính là thiệt thòi cho anh nhỉ.
Một đêm không mộng mị, mà có nằm mơ thì cũng đã quên rồi, Đan Á Đồng rửa mặt xong thì mở tủ quần áo ra, chọn lựa phối hợp cho thật tốt bộ quần áo cậu muốn mặc hôm nay. Cậu chợt nghe thấy tiếng cửa mở, không phải Lộ Phàm thì cũng là Dương Quân, vì chỉ có hai người này mới có chìa khóa cửa chính. Cậu thắt xong cái nơ cổ rồi mở cửa phòng đi ra ngoài, liền thấy Lộ Phàm đang ôm một chồng báo cùng tạp chí bước tới, khuôn mặt anh có vẻ lầm lỳ nhìn vô khó hiểu nổi. Đi theo sau anh là Dương Quân đang cầm đồ ăn sáng, cả người chỉ một bộ dạng “tôi cái gì cũng không biết nhé”.
Đan Á Đồng đến bên sofa ngồi xuống, mở TV lên, liền nghe giọng nói đầy chất lượng của cô phóng viên cho biết “Cố Sâm là một diễn viên rất có thực lực trong giới giải trí, nhưng ở trường quay lại xuống tay với một người mới vô nghề. Hành vi này đã làm cho rất nhiều fan của Đan công tử căm ghét và giận dữ. Hơn nữa họ còn tẩy chay hết tất cả sản phẩm do Cố Sâm làm người đại diện, cũng như phim điện ảnh và phim truyền hình Cố Sâm đã từng đóng…”
Lộ Phàm thả chồng báo, tạp chí giải trí xuống bàn uống nước, ngồi xuống sofa ở bên cạnh, xem tin tức trên TV, mà không nói một lời nào.
Đan Á Đồng liếc mắt nhìn cái gì đó trên mặt bàn, uể oải mở miệng nói “Mặt bàn là để đặt ly tách, mấy cái thứ này đặt ở đây làm gì?”
“Cái này không phải ấm chén, cái này rõ ràng là đồ ăn mà…” Dương Quân khẽ lẩm bẩm, nhưng nhận được ánh mắt nhẹ như không khí từ Đan Á Đồng liền tự động câm miệng, chân chó đem đồ ăn sáng để trước mặt Đan Á Đồng.
“Đúng vậy, đúng vậy đấy. Ai mà khi dễ hồ ly như em thì người đó cũng không may mắn gì.” Lâm Vũ Hân nghịch với lọn tóc trước ngực, chỉ một động tác như vậy thôi, lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng quyến rũ. “Người nào yêu em thì… lại càng không may.” Câu này nói ra rất nhẹ, nhẹ đến người trợ lý bên cạnh cô cũng không nghe rõ được.
Đan Á Đồng rủ mắt xuống, mặt không thay đổi gì, dường như cái gì cũng không nghe thấy. Một lát sau, cậu nhìn bóng lưng đã xa dần của Lâm Vũ Hân, cười giễu, nói “Ai mà không yêu chính mình nhất chứ. Tôi yêu bản thân mình, vậy chẳng lẽ tôi cũng sẽ không may sao?”
Những lời này âm lượng không nhỏ, Lâm Vũ Hân nghe được nhưng không quay đầu lại. Một người đứng tại góc quẹo cũng nghe được, nhưng không có lộ dạng.
Hắn bất lực cười, ánh mắt lại tràn đầy kiên định.
“Anh sẽ cho em hiểu rõ, tình yêu chân chính… sẽ không chỉ nghĩ tới chính mình…”
“Tiếu Thiên Vương, anh đứng ở đây làm tượng điêu khắc à?” Dương Quân thắc mắc nhìn Tiếu Kỳ Thậm tràn đầy khí thế anh dũng đang đứng phía sau chậu hoa, ném cho hắn một cái nhìn cảm thông “Bị đả kích sao? Hay thất tình rồi?”
Tiếu Kỳ Thậm không nói gì.
Dương Quân như người anh em tốt, vỗ vỗ vai hắn “Yên tâm đi, tôi sẽ không cười nhạo anh.” Aiz, thật là đáng thương, lại là bị con hồ ly đen kia đả kích nữa rồi à. Hắn vừa lắc đầu, vừa mang theo vẻ mặt thương hại đi xa.
Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày, chắc phải nên đề nghị Đan Á Đồng đổi trợ lý quá, cấu tạo đầu óc người này dường như không giống người thường cho lắm.
Chú thích:
Bôi cụ: Nguyên văn là 杯具, dịch thẳng ra có nghĩa là “cái cúp/tách/ly/chén”. Bôi cụ ban đầu được dùng để gọi một thiết bị đựng nước, sau đó được dùng để thay cho một từ đồng âm là “悲剧” (bi kịch), như những từ thông dụng đã được thay đổi một phần ý nghĩa khác trên mạng: có thể sử dụng cho các tính từ, danh từ, và vân vân. Những người trẻ tuổi trên mạng thậm chỉ còn thường dùng “bôi cụ” thay cho “bi kịch” để mô tả con người, các sử kiện và vật. Với sự lây lang của ngôn ngữ Net, đã có câu “châm ngôn”: “Đời người là cái bàn trà, trên mặt đặt một cái ly đầy.”