Siêu Sao

Chương 171 : Mất tích

Ngày đăng: 20:46 19/04/20


Hôm nay du thuyền đi đến vịnh Hạ Long của Việt Nam, nước biển ở đây giống như được tắm rửa qua nhiều lần lộ ra màu sắc như ngọc bích, lại có những hòn núi nho nhỏ đứng yên trong dòng nước tĩnh lặng, trong nháy mắt khiến cho Đường Phong cho rằng nơi này là nước từ trên núi chảy xuống.



Bọn họ sẽ dừng lại ở vịnh Hạ Long hai ngày một đêm, xế chiều hôm nay đã đến vịnh Hạ Long đồng thời cũng đã được sắp xếp khách sạn nghỉ ngơi, cho đến xế chiều ngày sau sẽ khởi hành quay về Tam Á.



Đường Phong cùng Lục Thiên Thần đều mặc quần áo nhẹ nhàng, sau khi đăng kí ở khách sạn xong liền dự định đi lòng vòng xung quanh.



Nước biển ở vịnh Hạ Long vô cùng trong suốt, có thể nhìn đến chỗ sâu đến năm thước, cá nhỏ trong nước biển bơi qua bơi lại, làm cho người ta rất muốn nhảy vào đi du lịch một phen.



Bất quá bởi vì lúc cậu lên bờ đã là buổi chiều, Đường Phong quyết định sáng ngày mai quay trở lại chơi đùa.



Cạnh bờ biển của vịnh Hạ Long có một khu giải trí hoàng cung rất nổi tiếng, giá cả không cao lắm, bên trong biểu diễn một ít ca múa dân tộc cùng kĩ thuật múa rối nước đặc biệt của Việt Nam.



Bởi vì giá cả tiện nghi lại còn có biểu diễn nghệ thuật đặc biệt của người Việt cho nên hơn phân nửa người trên du thuyền đều tràn đi xem múa rối nước.



Ý nghĩa như tên, múa rối nước chính là làm cho con rối biểu diễn trong nước, nghệ nhân ở phía sau điều khiển cây trúc gắn với con rối để điều khiển chúng tiến hành biểu diễn.



Tiếng chiêng trống sang sang vang lên, một con rối lung lay lắc lắc bơi ra, màn biểu diễn chính thức bắt đầu.



“Cảm giác có chút giống với múa rối ở Vân Nam.”



Đường Phong cùng Lục Thiên Thần ngồi cùng một chỗ, vai kề vai, cũng chẳng sợ người khác nhìn thấy hay nghĩ gì, đây cũng không phải là Đường Phong cố ý, chỉ là từ trước đến nay tư tưởng của cậu tương đối mở ra, cũng không cảm thấy việc hai nam nhân vai kề vai có cái gì không thích hợp.



Bọn họ thỉnh thoảng kề sát vào tai đối phương nói chuyện phiếm, thấy đến chỗ hay thì cười rộ lên, hành động đó cùng khung cảnh xung quanh khiến cho mấy người vẫn luôn đi theo Lục Thiên Thần cùng Đường Phong cảm thấy vô cùng chói mắt.



Xem múa rối nước một hồi, Đường Phong lại muốn đi ra ngã tư đường ở Việt Nam tùy tiện loạn dạo.



Trên đường người đến người đi rất náo nhiệt, hai bên lề đường đều bán các loại hàng hóa đặc sắc mang đậm phong cách Việt, nếu như gặp cái gì cảm thấy thú vị Đường Phong cũng sẽ tiện tay mua mấy thứ, cậu không cần cũng có thể tặng cho mấy người tiểu Vũ.



Đi tới đi tới, Đường Phong thấy được một người quen, chính là người mà Lục Thiên Thần cùng cậu bắt được khi vừa mới lên thuyền, Lý Đông Tây.



Lý Đông Tây vẫn là một bộ học sinh mang một cặp kính đen to bản, cổ đeo túi đựng camera, điện thoại trong tay cũng không ngừng tác nghiệp chụp xung quanh, lúc chống lại tầm mắt của Đường Phong, tiểu nam sinh có chút ngại ngùng cười cười, sau đó gật đầu xem như chào hỏi.



Bất quá tiểu nam sinh vẫn là tiểu nam sinh, Đường Phong gật đầu đáp lại Lý Đông Tây… sau đó, Lý Đông Tây liền lăng xăng chạy đến.



“Đường đại ca, Lục tổng, hai người cũng đi dạo chơi a?” Trên mặt là tươi cười xán lạn, Lý Đông Tây có chút ngửa đầu nhìn bọn họ.



“Ân, đúng vậy, cậu chỉ có một mình?” Đường Phong nhìn nhìn hai bên, hình như Lý Đông Tây chỉ có một mình.



“Đúng vậy, ha hả, bạn của em còn phải ở trên thuyền làm việc không có biện pháp đi xuống đây chơi đùa.” Lý Đông Tây gãi đầu hắc hắc cười.



Đường Phong cong môi cười, trong mắt lộ ra vài phần giảo hoạt: “Cho tôi xem cậu chụp gì nào.”



“Cũng không có gì, chỉ là… một ít phong cảnh nhân văn ở Việt Nam thôi.” Lý Đông Tây ôm camera hướng Đường Phong phất phất tay. “Đường đại ca, em còn có chuyện phải đi trước, không quấy rầy anh cùng Lục tổng nữa.”



Nói xong liền xoay người bỏ chạy.



“Tiểu tử này.” Đường Phong cười lắc đầu.



“Hắn lại chụp chúng ta?” Lục Thiên Thần nhàn nhạt hỏi một câu.



“Tôi nghĩ hẳn là không có, bất quá nếu cậu ấy biết trên thuyền có chúng ta, làm sao có thể không biết trên thuyền còn có Ca Trần cùng dân quốc tiểu sinh chứ? Kỳ thực mấy hôm trước lúc bọn người Tô Khải Trình đi theo chúng ta thì tôi đã phát hiện Lý Đông Tây, tiểu tử thối kia đang lén lút dùng điện thoại chụp ảnh bọn Tô Khải Trình, nhất là cái ngày Ca Trần xuất hiện đầy gợi cảm đó, Lý Đông Tây vẫn luôn đối Ca Trần cuồng chụp.”



Đại khái là do lần đầu chụp Lục Thiên Thần cùng Đường Phong quá mức rõ ràng, mấy lần sau lúc Đường Phong thấy Lý Đông Tây thì cậu ta đã ẩn dấu rất tốt, không còn dùng camera to đùng nữa, à sửa thành dùng điện thoại nhỏ bé hơn.



Nhưng nếu bị Tô Khải Trình phát hiện, không biết sẽ bị đánh thành bộ dáng gì nữa, người bên cạnh Tô Khải Trình không xác định sẽ có ai nói thay cho Lý Đông Tây.



Ngươi chụp ngôi sao là một chuyện, chụp người có bối cảnh phức tạp lại là một chuyện khác, ngươi nói xem ngươi là một thực tập sinh nho nhỏ lại dám chụp vị ông chủ lớn này không phải là muốn chết sao?



Nếu như trước đó Lục Thiên Thần cùng Tô Khải Trình có quen biết, Đường Phong cũng không nhận ra Tô Khải Trình là người đứng đắn với gia thế sạch sẽ.



Hơn nữa, người đứng đắn có thể làm ra loại chuyện bắt cóc người khác sao?











Đường Phong cùng Lục Thiên Thần đi dạo thêm một vòng, không lâu lắm liền đột nhiên nghe được người ở cách đó không xa truyền đến tiếng kêu la, một người thanh niên mang theo túi đựng camera tách khỏi đoàn người chạy đến, một bên còn thường thường quay đầu lại nhìn.



Mấy hắc y nhân hung thần ác sát đuổi theo phía sau, người thanh niên chân ngắn làm sao là đối thủ của các vệ sĩ cao to, chẳng được bao lâu đã bị mấy người vệ sĩ vây lại, một người vệ sĩ trong đó hướng người thanh niên đánh một quyền vào bụng, người thanh niên kêu một tiếng ngã trên mặt đất.



“Lý Đông Tây?” Đường Phong liếc mắt liền nhận ra người thanh niên bị vây bắt là ai.
So với bất cứ ai khác đều tốt hơn.



“Thật thông minh, bảo bối của tôi.” Charles cười hì hì, sẽ thấy một màn ức hiếp chuẩn bị bắt đầu, một bên thoát quần của nam nhân một bên rì rầm nói: “Nhớ tôi không? Tôi thế nhưng nhớ cậu muốn chết, sách, nhìn trên người của cậu xem, đều đã bị tên ngu ngốc Lục Thiên Thần kia khi dễ hết cả, không quan hệ, tôi sẽ bảo vệ cậu, sẽ không để cậu bị hắn khi dễ.”



Anh mới là ngu ngốc, tôi chỗ nào bị người khi dễ, cũng không cần anh bảo vệ a.



Đường Phong không hề có khí lực cùng tranh luận với Charles, hiện tại đầu óc của cậu vẫn còn hỗn độn không rõ.



Bên tai nghe được một ít thanh âm, Đường Phong thử nắm tay Charles: “Tôi chóng mặt…”



“Ngủ một giấc liền tốt thôi, thuốc tuyệt đối không có tác dụng phụ, chỉ là giúp xúc tiến giấc ngủ thôi, chúng ta có thể làm một ít vận động xuất mồ hôi, càng có ích cho việc tăng tiến tình cảm giữa hai ta.”



Tôi muốn nói không phải là cái này…



Đường Phong rất nhanh cũng cảm giác được Charles có chút vội vã loạn động, đầu hùng này bắt đầu động dục sao?



“Ngô!” Một chút đau đớn khiến cậu nhẹ hừ một tiếng, lúc bắt đầu lay đọng thì cậu cảm thấy đầu óc của mình càng thêm hôn mê, cả người của cậu hiện tại không phải đang ở trong biển rộng, mà là đang ở trong máy giặt quần áo.



Charles cái đồ ngu ngốc t*ng trùng thượng não!











Không quá nhớ kỹ gì đó, Đường Phong phe phẩy phe phẩy đi ngủ.



Quả nhiên sau khi ngủ dậy thì đầu của cậu không còn hôn mê nữa, chỉ là tứ chi rã rời không quá thoải mái.



Thân thể bị nhốt chặt trong chăn giống như một kén tằm, Đường Phong nhẹ nhàng mở trừng hai mắt, sau khi tỉnh lại liền nghe được thanh âm của Charles, bất quá đối phương không phải là đang nói chuyện với cậu.



“Giữ chữ tín? Ha ha, tôi từ trước đến nay là một người rất giữ chữ tín, anh giú tôi làm viêc, tôi sẽ đem ảnh chụp trả lại cho anh, anh xem, hiện tại tôi đã đem ảnh chụp trả lại cho anh, Tô tổng, tôi nói có đúng không?”



“Charles ngồi dựa người vào đầu giường, bàn tay cách lớp chăn khoát lên thắt lưng Đường Phong, bởi Đường Phong nằm quay lưng về phía Charles nên đối phương cũng không có phát hiện cậu đã tỉnh lại.



“Charles, tất cả mọi người đều là kẻ làm việc buôn bán, tôi đã dẫn Đường Phong tới cho anh, cũng đã giúp kéo Lục Thiên Thần lại, không sai, anh đã trả lại ảnh chụp cho tôi, thế nhưng anh không thể qua sông đoạn cầu như vậy, vừa nhận người liền đem thuyền rời đi?” Thanh âm này là của Tô Khải Trình.



“Sách, Tô tổng, tôi nói, anh thật sự kỳ quái, anh không xuống thuyền về nhà chẳng lẽ còn muốn đi theo tôi? Nói trước a, tôi đối với loại hình như anh không có hứng thú.” Charles cười a a lại vươn tay ngắt một cái ở eo của Đường Phong, “Tôi thế nhưng rất yêu Đường bảo bối nhà tôi a!”



Ghê tởm, đáng khinh, ngu ngốc đầu hùng!



Đường Phong nghe thì âm thầm thở dài, Lục Thiên Thần cùng Charles là chuyện gì xảy ra, không phải là bởi vì vậy mà nháo lên bắt cậu đi đi?



Thế nào nghe như Charles cùng Tô Khải Trình hợp tác.



Tô Khải Trình có chút tức giận nói: “Charles, tôi là cùng Đường Phong mất tích, nếu như chỉ có mình tôi trở lại, Lục Thiên Thần thấy được lẽ nào không biết là tôi có góp tay bên trong?”



“Lẽ nào anh sợ hắn?” Charles là một bộ dáng bất cần đời, dẫn theo chút khiêu khích vừa cười vừa nói.



“Sợ hay không là một chuyện, không có ai thích bị Lục Thiên Thần trả thù.” Tô Khải Trình dừng lại một chút rồi nói, “Anh cùng hắn quen lâu như vậy, thì nên biết tính cách của hắn là cái dạng gì.”



“Được rồi, đừng ở chỗ này nói với tôi những chuyện đó, tại sao lúc đầu khi anh đáp ứng không thấy anh lo lắng những chuyện này vậy? Tô Khải Trình, đừng đi theo tôi giở trò, thuyền tới Thái Lan thì anh đi xuống cho tôi, nếu như không muốn xuống, tôi rất thích ý đem anh ném xuống biển cho cá mập ăn, chính anh tự chọn lấy.” Charles nhịn không được cho người đem Tô Khải Trình thỉnh ra ngoài.



Sau khi Tô Khải Trình rời đi, Charles liền xoay người đè ép Đường Phong, hôn lên tai nam nhân rồi vừa cười vừa nói: “Đường thân ái, tôi biết cậu tỉnh, đều là lỗi của Tô Khải Trình kia, thanh âm lớn như vậy đem cậu đánh thức rồi.”



“Rõ ràng là do thanh âm của anh giống như hùng rống.” Nếu bị phát hiện thì Đường Phong cũng không giả vờ nữa, việc đầu tiên cậu làm sau khi tỉnh lại không phải là hỏi cậu ở đâu, cũng không phải hỏi vì sao muốn cùng Tô Khải Trình liên hợp tính kế cậu cùng Lục Thiên Thần.



Đường Phong nhìn vẻ mặt mang theo mỉm cười của Charles, nghĩ đến tình cảnh làm tình ngày hôm qua, một cái nắm tay liền đánh lên mặt Charles.



“Ngao! Thân ái, cậu sau lại trở nên bạo lực rồi, tôi sẽ bị hủy dung a!” Charles ôm mặt cong lưng.



Lắc lắc tay, Đường Phong hướng về vai Charles đánh thêm một quyền.



Quyền đầu tiên là đánh việc hôm qua Charles thượng cậu, quyền thứ hai là đánh Charles lại dùng thuốc mê lên cậu.



“Anh là một đầu hùng ngu ngốc!”



Quyền thứ ba là thuần túy phát tiết tức giận, một ngày nghỉ tốt đẹp của cậu cứ như vậy mà bị phá hủy.



Được rồi, Charles còn đem một cái hình cảnh quốc tế đặt lực chú ý lên người cậu!