Siêu Sao
Chương 176 : Đánh cuộc cùng lợi thế
Ngày đăng: 20:46 19/04/20
Đôi lúc phim ảnh cũng không khoa trương, chỉ cần ngươi trải qua cuộc sống có nhiều màu sắc, đi qua thật nhiều địa phương, tiếp xúc người cũng đủ nhiều, sẽ phát hiện khỳ thực rất nhiều phim ảnh không hề khoa trương, chỉ là có chút sự việc chính mình không có tiếp xúc qua mà thôi.
Bất quá điều này cũng không có nghĩa Đường Phong muốn trải qua cuộc sống tràn đầy kích thích cách xa cuộc sống của người bình thường cả vạn dặm như vậy.
So với cuộc sống có nhiều màu sắc, phim ảnh thất bại thảm hại.
“Albert, khuôn mặt thật của anh còn kém hơn mặt nạ nhiều.” Charles cười nhạt hai tiếng, bàn tay lại vì nắm súng quá chặt mà nhảy ra một đống gân xanh.
Albert chỉ là nhẹ nhàng cười, cũng không thèm để ý lời nói của Charles.
Đường Phong cảm thấy người như bọn họ có thế giới thuộc về riêng mình căn bản không quan tâm lời nói của người khác, tự do với ranh giới của xã hội, lại tự vây mình trong kim tự tháp kiên cố.
“Đứng lại, Albert.” Thấy Albert đi hướng về Đường Phong, khẩu súng của Charles liền nhắm vào Albert, “lại bước thêm bước nữa tôi sẽ giết anh.”
“Tôi thật sợ, ha hả.” bước chân dừng lại, Albert sau khi khẽ cười một tiếng liền nhìn về phía Ivan, “Ivan cảnh quan, còn nhớ rõ tiền đề mà chúng ta hợp tác không?”
“Albert, tôi nhớ là anh từng nói phải đợi cây táo thành thục rồi mới đến ngắt lấy, hiện tại anh tới nhìn rồi đi sao?” Đường Phong không phải là người thích giữ trầm mặc, cậu thỉnh thoảng nhìn Charles, xác định đối phương đúng là chỉ trầy da mới hơi chút yên lòng, lần đầu tiên trải qua loại chuyện này, trong chớp mắt nghe được tiếng súng cũng nhịn không được mà ngón tay run lên một chút.
Trải qua sống chết thì thế nào, cậu cũng là một con người a.
“Không, tôi là đến để trừ sâu, giúp cho cây táo của tôi lớn lên tốt hơn.” Nhẹ nhàng liếm liếm khóe môi, Albert đối Đường Phong lộ ra mỉm cười, “Cậu là đang kéo dài thời gian sao? Rất thông minh, thế nhưng rất đáng tiếc, nếu đây là một cái bẫy, như vậy các cậu sẽ không có cơ hội bỏ chạy.”
“Du thuyền đã bị người của chúng tôi không chế, Charles, anh địch không lại.” Ivan ở bên cạnh phụ họa.
Đột nhiên, Đường Phong bước lên ba bước cầm lấy súng trong tay của Ivan: “Đưa cho tôi.”
Albert lẳng lặng đứng một bên nhìn cũng không ngăn cản, so với kết quả người nam nhân này càng chú trọng quá trọng, thích nhìn tình cảm phức tạp của Ivan dành cho Charles, thưởng thức người dũng cảm mà trí tuệ, lại vui vẻ khi dồn người khác vào yếu thế.
Đường Phong biết Albert chính là người như thế, có nguyên tắc của mình, không dễ dàng đánh vỡ.
Cậu muốn lợi dụng, chính là điểm này.
“Cậu…” Ivan vẫn chưa buông lỏng tay nắm súng, không biết được Đường Phong rốt cuộc muốn làm gì, hắn vẫn chưa từ trong sự phản bội của Albert lấy lại tinh thần.
“Cho tôi!” Đường Phong một phát đoạt đi, động tác can đảm cùng ngữ khí thật kiên định, Ivan mở mắt trừng trừng nhìn Đường Phong cư nhiên đoạt đi khẩu súng trong tay mình, đối với cảnh sát mà nói đây là một loại sỉ nhục, chỉ là lúc này Ivan không có nghĩ được nhiều như vậy.
“Bảo bối…” Charles bỗng nhiên nhíu chặt mày, trong nháy mắt hắn phảng phất như đã đoán được ý đồ của Đường Phong.
“Tôi sẽ dùng cái này để biểu diễn.” Đường Phong cầm súng dựa vào bàn, đây là lần đầu tiên chạm vào súng thật, bất quá trước đây khi đóng phim cậu cũng từng cầm qua súng giả mô phỏng theo súng thật, hẳn là không quá khác biệt. “Các anh có thể rời khỏi đây sao? Đại khái phải mất bao lâu?” Không nhìn Albert, Đường Phong trực tiếp hỏi.
Ivan vẫn chưa rõ ràng là chuyện gì xảy ra, Charles trầm giọng nói: “Có thể, cho tôi nửa tiếng.”
“Để cho bọn họ đi.” Đường Phong giơ súng lên, không phải hướng về Albert cũng không phải ai khác, mà là chính cậu.
Có lẽ đây là một cái đánh cuộc, nhưng cậu cho tới bây giờ cũng không phải là một cái lợi thế.