Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 200 : Chuyện cơ mật nhất của đất nước

Ngày đăng: 06:15 30/04/20


Vừa rồi, Tô Tô áp tay lên trán Diệp Dục chính là muốn thử thăm dò xem trong đầu anh có tinh hồn không. Nhưng cuối cùng cô suy nghĩ, tốt nhất không nên làm như vậy. Cô thăm dò tinh hồn của anh ở đâu làm gì? Cũng không phải cô muốn cướp lấy tinh hồn của anh để cho mình hấp thụ.



Sau mạt thế, thăm dò tinh hồn của người khác là một hành vi cực kỳ xấu xa, mang đầy tính thách thức, cũng là hành vi cực kỳ mất lịch sự. Chuyện này giống như bạn cố cởi quần người khác để xem cậu bé của người ta. Đó chính là một thứ vô cùng thầm kín. Tô Tô không thể không hỏi Diệp Dục một tiếng đã đòi xem của anh được.



Lại nhìn Diệp Dục vốn dĩ đang ngồi bên cạnh cô, bây giờ cũng ra dáng ngồi khoanh chân trên giường, học bộ dạng của cô nhắm mắt lại, cố gắng cau mày một lúc lâu, lắc đầu nói:



“Anh tìm không thấy.”



“Haizzzzzz”



Tô Tô chống tay lên gò má, cũng thở dài bực tức, nhìn người đàn ông trước mặt không biết hấp thụ tinh hạch, cũng không tìm được tinh hồn của mình. Anh có một nhà tiên tri lớn như cô, nhưng lại đần độn hoàn toàn không biết sử dụng cô. Đời người có một trợ thủ đắc lực như vậy nhưng lại sử dụng lung tung sao mà nổi trội được.



“Tìm không thấy thì đừng tìm nữa, mệt!”



Cô ngáp một cái, Diệp Dục vừa đến, cả phòng ngủ liền trở nên ấm áp hơn. Tô Tô lại buồn ngủ, Diệp Dục đỡ cô nằm xuống giường. Tô Tô nhắm mắt lại, dặn dò:




“Đi đâu cũng như vậy thôi. Cho dù sau này chúng ta đi khu an toàn khác, cũng vẫn phải bị cách ly chờ quan sát, anh phải tập quen đi. Hơn nữa, việc nhỏ không nhịn được ắt sẽ hỏng việc lớn.”



Cô ngước mắt lên, chỉ lên trời, vừa vặn một con chim ưng bay qua đầu bọn họ. Tô Tô thấy, với tính cách này của Diệp Dục, có lẽ là trước mạt thế anh chính là loại người được hưởng đặc quyền cho nên sau mạt thế đến đâu cũng giống như kẻ hay sinh sự, không kiên nhẫn tuân thủ quy định. Tô Tô cũng không biết phải làm sao, người như vậy trừ khi tự mình lập căn cứ, nếu không không nơi nào chứa chấp được.



Nhưng tự mình lập căn cứ càng phải tuân thủ quy định trong căn cứ, bằng không chỉ một sai sót sẽ đem mầm độc vào trong căn cứ mình tự tay tạo ra, nghĩ thôi bản thân cô cũng cảm thấy hơi đáng tiếc.



Hơn nữa, xây dựng căn cứ, phải quan tâm sự sống chết của mấy vạn người, đâu phải là chuyện loại người như Tô Tô và Diệp Dục có thể làm được chứ? Nói thẳng ra, hai người đều không có tâm tư đó.



Song may mà lời Tô Tô nói, Diệp Dục vẫn nghe. Cô kéo anh lại, anh cũng không làm ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn ở bên cạnh Tô Tô hai tiếng, giao nộp năm xe đồ bỏ đi. Nhân lúc trời vẫn chưa tối, kéo năm xe rau về khu biệt thự Quả Táo.



Về đến nhà, không tránh khỏi lại bị cha Tô và mẹ Tô mắng cho một trận. Tô Tô phụ trách cười, Diệp Dục phụ trách gật đầu, đáp lời “vâng”, “vâng”, “vâng”. Hai ông bà càm ràm một chút, nhưng đời người có thể được hai ông bà thỉnh thoảng càm ràm cũng là một loại hạnh phúc.



Vì vậy, họ ngoan ngoãn nghe là được, có vài chỗ ý kiến của cha mẹ và mình khác nhau, chỉ cần nghe, nghe xong sau lưng có làm hay không là chuyện của mình. Cha mẹ cũng già rồi, không có khả năng đi giám sát mọi chuyện được. Thực tế trong lòng ba mẹ cũng hiểu rõ, bây giờ những chuyện họ có thể làm cho con cái, ngoài càm ràm ra còn cái gì nữa chứ?