Sinh Con Thời Mạt Thế
Chương 201 : Tôi có rất nhiều sữa
Ngày đăng: 06:15 30/04/20
Sau khi bị càm ràm, Diệp Dục đi thăm mấy anh em của anh, tiện thể kiểm tra kế hoạch theo dõi chim ưng tiến hành tới đâu rồi. Tô Tô ở nhà, ngoan ngoãn ăn cơm với cha mẹ, cô nhắc tới hình thế của thôn Bát Phương, nói tới mối nguy do sự quấy nhiễu của động vật hoang dã biến dị, mẹ Tô lo lắng hỏi:
“Nếu như thế giới bên ngoài khu an toàn không an toàn như vậy, không phải chúng ta chỉ cần nghe theo họ, giao nộp một nửa thì giao nộp một nửa. Thôi cứ ở lại trong khu an toàn thôi, dù sao trong thành phố cũng chỉ có zombie.”
“Cũng không chắc chắn đâu.”
Tô Tô dựa vào sofa, nhìn căn biệt thự với những đồ trang trí cách điệu xa xỉ. Những đồ nội thất cách điệu ở đây đúng là khác so với đồ ở nông thôn thật, cô do dự không nói những lo âu của mình ra ngoài thì hơn. Cô nói với cha Tô đang ngồi ở chiếc sofa kia:
“Lã Ấn sẽ không tha cho đứa trẻ trong bụng con.”
Ở lại bên trong biệt thự Quả Táo này, Tô Tô cảm thấy ngày nào cũng ăn ngủ không yên. Hay là nói Lã Ấn dù có xây dựng căn cứ thành công cũng chỉ tồn tại được hai ba năm, tới lúc đó bọn họ vẫn muốn đi sao?
Hai điều cô lo âu này, nói điều nào ra cũng cha mẹ cô cũng khó có thể lý giải được. Nói cảm giác của cô ở nơi này có gì đó không đúng, cha mẹ cô sẽ hỏi vì sao. Cô nói là cô trùng sinh nên biết được căn cứ Tương thành chỉ tồn tại được hai ba năm, cha mẹ sẽ tưởng cô mắc chứng trầm cảm tiền sản, hoặc là mắc chứng bệnh nghiêm trọng nào đó. Tới khi ấy họ bắt đầu phán đoán lung tung, còn không nghiêm trọng sao?
“Hả?”
“Con chắc không?”
“Tôi có sữa, thật đó, tôi có rất nhiều sữa. Tôi có thể giúp cho bọn trẻ ăn, chín đứa cũng được.”
Tô Tô bị lời nói của Chu Hiểu Lâm làm cho phì cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nghiêng đầu, cẩn thận nhìn lại Chu Hiểu Lâm với bộ ngực cực lớn do đang nuôi con. Cô gật đầu, cười nhe răng nanh, nói:
“Thôi được, vậy cô cứ ở lại đây đi.”
Thực ra sữa bột cho bọn trẻ vẫn còn đủ, nghe Lương Tiểu Kỳ nói, gần đây có vài đứa trẻ đã trên sáu tháng tuổi, có thể cho ăn dặm thêm. Chín đứa trẻ lớn dần, lượng sữa sẽ ngày càng ít đi, nhưng cũng không phải chúng uống sữa hoàn toàn.
Trạc Thế Giai còn bảo Hiệp hội Sữa mẹ quốc tế có nói, sữa bò và sữa mẹ có thể uống cho tới khi hai tuổi, thậm chí hơn nên cho tới khi các y tá bác sĩ nói không cần uống sữa nữa, nhóm anh Bì mới ngừng đi thu thập sữa bột.
Nhưng trên đời không có gì là tuyệt đối, chẳng may một ngày nào đó, lượng sữa bột không đủ cung cấp thì sao? Chẳng phải cần đến vú em Chu Hiểu Lâm tự nhận có thể nuôi chín đứa trẻ này phát huy công dụng sao?
Nghĩ tới đây, Tô Tô bất giác nhìn ngực của mình, cô đã mang thai năm tháng rồi, ngực vẫn còn nhỏ như vậy. Sữa mẹ không biết có đủ cho Tiểu Ái ăn không đây!
Vì thế hai người Đới Thuần và Chu Hiểu Lâm cứ thế vui vẻ được Tô Tô cho ở lại. Đêm đó, Chu Hiểu Lâm sốt ruột mong được thể hiện, liền chạy đến tòa nhà trẻ em, cho mười đứa trẻ, bao gồm của con gái của cô ta ăn một lượt, no đến mức đứa nào đứa nấy ngáp ngủ mới thôi.