Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 699 : Phiên ngoại 32 THỜI NIÊN THIẾU TRONG MẠT THẾ (32)

Ngày đăng: 06:21 30/04/20


Ở đây không ai là kẻ ngu. Duệ Duệ cũng lớn lên ở thị trấn nhộng, nhìn trò hề ngày hôm nay với biểu hiện của Phương Hữu Lễ và Kiểu Tư, ai cũng nhận ra vấn đề. Nhà họ Phương đang nhắm vào Tiểu Ái. Tiểu Ái là người họ có thể động vào sao?



Nếu không... làm sao còn thời gian tốt như vậy? Phương Tiểu Thập vừa xong, Kiều Tư và Phương Hữu Lễ đã nháo nhào muốn vào phòng Mỹ Tú tìm Phương Tiểu Thập. Cửa vừa mở ra, Duệ Duệ nhìn liếc qua là biết Mỹ Tú bị hạ độc.



Phản ứng này giống hệt lúc đàn ông ngoài thôn Bát Phương rơi vào hương kích dục quanh thôn Bát Phương. Có điều thuốc dùng cho Mỹ Tú vẫn kém hơn lưới tình do chú Thư Sinh và cô Vũ cùng nhau chế tạo rất nhiều.



Kiều Tư với Phương Hữu Lễ luôn mồm gọi Mỹ Tú là Tiểu Ái, còn đòi chịu trách nhiệm, bảo Tiểu Ái lấy Phương Tiểu Thập. Đây rõ ràng là Kiều Tư và Phương Hữu Lễ đã bàn từ trước. Nếu hai kẻ này không phải người bỏ thuốc thì cũng không thể vô can.



Duệ Duệ cho rằng nếu không dạy cho Kiều Tư và Phương Hữu Lễ một bài học thì e là lần tới, họ lại tính toán với Tiểu Ái!



Phương Hữu Lễ đứng trước mặt Duệ Duệ giận sắp điên rồi. Ông ta không dám chọc Tô Tô nhưng Duệ Duệ chỉ là một đứa trẻ nên ông ta cũng dám nổi giận. Ông ta chống gậy giơ ngóng tay run run trỏ vào Duệ Duệ, nghiến răng cười:



“Đây là thái độ của thị trấn nhộng với một ông lão hả? Còn nhỏ mà ai dạy cháu nói chuyện như thế với người lớn hon?”



“Nói chuyện làm sao cơ? Tôi thích nói như thế đấy?”



Duệ Duệ cà lơ phất phơ liếc nhìn Phương Hữu Lễ cười, gương mặt toát lên sự kiêu ngạo và khí phách của thiếu niên thị trấn nhộng. Cậu quay đầu đi. Đám anh em bình dân đằng sau cũng hằm hằm:




Duệ Duệ lập tức làm theo. Cậu không đợi Mỹ Tú tỉnh, không trò chuyện cùng Mỹ Tú mà cuộn người vào chăn bông, đưa đến nhà họ Phương. Bọn họ ra khỏi Kinh thành đương nhiên cũng không thể đưa Mỹ Tú quay lại thị trấn nhộng. Giờ đường đi giữa thị trấn nhộng và Kinh thành không dễ nhưng không phải không thông. Nếu Chu Hiểu Lầm và Đới Thuần muốn ở cùng Mỹ Tú, bọn họ cũng thuận nước đưa thuyền cho hai vợ chồng họ đến căn cứ Kinh thành là được.



Suốt từ khách sạn đến nhà họ Phương, mọi người trong xe không nói gì. Mỹ Tú hôn mê nằm ở cốp sau. Duệ Duệ tự mình lái xe, đưa Mỹ Tú và người nhà họ Phương đến cửa chính nhà họ, chờ Kiều Tư và Phương Hữu Lễ xuống xe rồi nhìn Phương Tiểu Thập ngồi ghế lái phụ, cười:



“Xin mời cậu chủ nhỏ họ Phương”



Phương Tiểu Thập ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Duệ Duệ rồi mở cửa xe, đi theo Phương Hữu Lễ và Kiều Tư. Hai người hầu của nhà họ Phương chạy ra từ cửa chính, Duệ Duệ thò đầu ra ngoài cửa, ấn còi xe ý bảo cốp sau còn có người.



Phương Hữu Lễ trợn mắt nhìn Duệ Duệ nhưng cũng phải bảo hai người hầu đưa Mỹ Tú trong cốp ra ngoài rồi lắc đầu than thở, chán chường vào phòng.



Dưới ánh đèn đường, điện thoại di động của Duệ Duệ vang lên. Cậu nhân ga, xe lao đi rời khỏi nhà họ Phương. Duệ Duệ nhìn điện thoại, người gọi là Từ Lỗi. Cậu ấn nút nhận cuộc gọi, mắng:



“Lỗi gia, đừng có cho rằng tất cả thiên hạ đều nhàn rỗi như đám con ông cháu cha nhà các anh nhé. Nói gì nói nhanh lên”



“Đêm nay ra tay. Tìm mấy người đến giải quyết đội tuần tra Kinh thành cho bọn anh” Từ Lỗi ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu kẹp điện thoại trên vai, tay cầm khẩu súng. Súng này là Phương Nguyệt Nhi trộm từ xưởng chế tạo của mẹ cô bé.