Sinh Con Thời Mạt Thế

Chương 79 : Anh đang ăn gì thế?

Ngày đăng: 06:13 30/04/20


Lý Oánh đương nhiên sẽ thành công. Cho dù là trước mạt thế hay sau mạt thế, cô ta luôn là người không chịu thua kém người khác, tính cách nỗ lực phấn đấu, vì vậy cô ta mới có thể chủ động xin công ty điều đến Đức thành mở rộng thị trường. Sau này, Đức thành bị giới nghiêm, Vương Quân không quản khó khăn đi bộ vào đó, mất liên lạc với người nhà.



Vương Quân ở trong khu biệt thự Quả Táo, có chút cô đơn nắm chặt điện thoại trong tay. Anh ta đứng trong sân của nhà họ Tô, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ đến giờ này người nhà anh ta đang ở nơi đâu, có sống tốt không, phải chăng cũng đang lo lắng cho anh ta?



Một lát sau, Lý Oánh lại gửi tin nhắn đến. Vương Quân cúi đầu đọc tin nhắn, là câu Lý Oánh đã nói rất nhiều lần.



“Anh ở nhà họ Tô nhất định phải thể hiện cho tốt, giữ gìn quan hệ tốt với cha mẹ Tô Tô. Em thấy Tô Tô không hề bình thường đâu. Cô ấy chắc chắn nắm giữ cách có thể trở nên mạnh mẽ thần tốc. Bằng không thì vì sao lại lợi hơn người đi ra từ Đức thành là em đây chứ?



“Ừ. Được.”



“Đừng trả lời qua loa thế chứ. Trước kia anh đã không có chí tiến thủ như vậy, cho nên em không thể yêu anh được, cũng vì nguyên nhân này, anh phải cố gắng lấy lòng cha mẹ Tô Tô. Em ở đây chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt của cô ta. Đợi em nghe ngóng được cách tu luyện dị năng, chúng ta sẽ cùng nhau trở nên mạnh mẽ.



Vẫn là những câu nói đó. Trước mạt thế, Lý Oánh đã nói với Vương Quân vô số lần rồi, anh đã thuộc lòng. Cô không yêu anh, trước kia cô đã nói rất rõ; còn chuyện anh yêu cô, đối xử tốt với cô, không liên quan gì đến cô, trước kia cũng đã nói rõ ràng rồi.



Lý Oánh thích loại đàn ông đầy chí tiến thủ, loại đàn ông có ý chí sinh tồn mạnh mẽ nhất, có nhiều đề tài để nói chuyện với cô ta. Vương Quân cứ nói chuyện với cô ta thì tự nhiên sẽ biến thành tình huống hiện tại. Cô ta chỉ bảo anh, anh chỉ nghe qua loa, cuối cùng cuộc nói chuyện của hai người chẳng đi đến đâu cả, để lại một chút nuối tiếc trong lòng.



“Vương Quân, ăn cơm thôi!”



Trong sân, mẹ Tô đang đứng bên cạnh của bếp, gọi Vương Quân. Anh vội càng cất điện thoại, xoay người nhận lấy bát ô tô trong tay mẹ Tô, ngồi bên cạnh cha Tô, cùng ăn cơm. Một lát sau, Vương Quân bị bản vẽ dở dang dưới chân cha Tô hấp dẫn, hai mắt phát sáng nhìn rất râu, thuận miệng nói:




Tô Tô trỏ vào cái mồm nhai căng phồng của Diệp Dục. Cô không nhịn được, quay mở cửa xe, cúi người nôn điên cuồng bên cạnh xe. Ăn tinh hạch = Hấp thụ năng lượng! Cái công thức này đến một người trải qua 12 năm mạt thế như Tô Tô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy đấy. Dạ dày của anh lẽ nào không bị khó chịu sao???



Có gì đó nóng hổi áp lên tấm lưng mỏng manh của cô. Diệp Dục đi đến gần, vỗ lưng Tô Tô, đầy lo lắng hỏi:



“Em làm sao thế? Sao lại nôn thế này? Có phải lại bị lũ zombie kia làm cho buồn nôn không?”



“Bị anh… bị anh làm cho buồn nôn đấy!”



Nôn đến chảy cả nước mắt, Tô Tô ẩn đẩy Diệp Dục ra, cầm lấy một viên tinh hạch trong tay anh, cúi đầu lau nước mật trên khóe miệng lên tay áo anh, sau đó mới oán giận nói:



“Anh nhìn xem tôi hấp thụ thế nào này.”



Vừa nói xong, viên tinh hạch trên đầu ngón tay Tô Tô đã biến thành một nhúm bột phấn. Cô ngước mắt, nhẹ nhàng xoa những hạt bột phấn trên đầu ngón tay khiến chúng trở nên giống với bột trân châu của phụ nữ, bám trên da cô, dưới tia sáng yếu ớt hiện ra vô cùng đẹp mắt.



Thấy thế, vẻ mặt Diệp Dục tràn đầy tò mò, anh bắt chước làm theo, cũng học Tô Tô hai ngón tay miết một viên tinh hạch, mặt mày nhẫn nhịn, trong miệng “hi ha” một tiếng, hai tay dùng sức ép viên tinh hạch trên đầu ngón tay. Một lúc lâu sau, Diệp Dục từ bỏ, ném tọt viên tinh hạch vào miệng, nhai sột soạt.



“Phiền phức, thế này vẫn tiện hơn.”