Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 1051 : Lôi tử (2)
Ngày đăng: 21:38 22/04/20
Trách không được thì ra đây mới là nguyên nhân thật sự. Dùng tình huống
sủng ái của cha mẹ với Oánh Oánh mà nhìn thì nàng cũng không có vì
chuyện bị đám nam sinh kia theo đuổi mà sợ hãi được, mẹ là chủ tịch hội
phụ huynh cơ mà. Ở trong trường này cũng có người có công năng đặc dị à? Ánh mắt Tề Nhạc bình thản xuống, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Oánh Oánh,
nói:
- Không cần sợ, chỉ cần còn anh ở đây không ai tổn thương em được.
Vừa mới nói xong đột nhiên Tề Nhạc cảm giác được ánh mắt lăng lệ ác liệt
nhìn qua mình, tinh thần lực tự hành sinh ra chấn động, hắn tập trung
vào ánh mắt kia, từ xa nhìn lại thấy có một nam nhân cao một mét tám
đang nhìn qua mình, theo trên người hắn Tề Nhạc cảm giác được năng lượng chấn động rất mạnh.
Tề Oánh Oánh cũng nhìn thấy người này nên thấp giọng nói:
- Anh, chính là hắn!
Tề Nhạc gật gật đầu, nói:
- Chuyện này giao cho anh giải quyết đi. Em ở đây đợi anh, anh sẽ quay lại nhanh thôi.
Vừa nói Tề Nhạc đưng dậy đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng học thì Tề Nhạc lập tức bị một đám học sinh vây quanh, số lượng lần này đông hơn trước rất nhiều, chừng bốn mươi tên đấy, ánh mắt của mỗi người nhìn qua hắn bất thiện giống như tùy thời sẽ lao lên vậy.
Tề Nhạc dừng bước lại, hắn chỉ nói một câu giải quyết vấn đề trước mắt.
- Tôi là anh ruột của Oánh Oánh, phó tổng giảm đốc tập đoàn Kim Cốc. Nếu
như các người muốn theo đuổi em gái tôi thì nên biến mất khỏi ánh mắt
của tôi đi. Tôi không thích cảm giác bị người ta chú ý.
Âm thanh
lạnh nhạt từ trong miệng Tề Nhạc nói ra có hiệu quả đặc biệt. Trong lời
nói hắn trộn lẫn một ít tinh thần lực nên hiệu quả rung động càng lớn.
Quả nhiên vừa nghe nói Tề Nhạc là anh trai của Oánh Oánh thì sắc mặt của
đám nam sinh ghen ghét kia dịu xuống, vội vàng rời đi về phòng học của
mình, có mấy người muốn lôi kéo làm quen với Tề Nhạc nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tề Nhạc cũng rời đi. Cuối cùng còn lại chỉ còn
tên nam sinh cho Tề Nhạc cảm giác năng lượng chấn động.
- Là cô ta bảo anh tới đây.
Người trẻ tuổi kia nói với Tề Nhạc.
Tề Nhạc cười nói:
- Nhìn ra được anh là người rất chấp nhất.
Lôi Đào kiên định gật gật đầu.
Tề Nhạc nói:
- Thế nhưng mà anh có tin hay không để cho tôi biết rõ bí mật của Lôi gia, kết cục của các người cũng là diệt vong đấy.
Trong nội tâm Lôi Đào cả kinh. Nhìn qua nam tử thân hình cao lớn này nói:
- Anh? Chẳng lẽ anh là người của chúng?
Tề Nhạc mỉm cười. Nói:
- Tôi không biết chúng trong lời của anh nói là ai, nhưng mà tôi có thể
nói cho anh biết những kẻ đó trước mặt của tôi chẳng khác gì con kiến
cả. Muốn biết lôi điện chính thức là cái gì không? Anh có muốn đi xem
không?
Lôi Đào cảnh giác nhìn qua Tề Nhạc, mặc dù không có lôi
quang phát ra nhưng năng lượng chấn động trên người của hắn rất kịch
liệt.
Tề Nhạc căn bản không quan tâm tới năng lượng chấn động
trên người của hắn, cứ như vậy bình tĩnh đi tới trước mặt của Lôi Đào và duỗi tay phải ra chụp vào bả vai hắn, cả quá trình này không có gì khác với ngườ bình thường.
Lôi Đào khẽ quát một tiếng, hắn nhanh
chóng nâng tay phải của mình lên đập tới, tay còn chưa tới thì một cảm
giác năng lượng ngập trời tràn ngập thân thể của hắn.
Tề Nhạc
không nhúc nhích, tùy ý cho tay hắn đập lên tay của mình, Lôi Đào chỉ
cảm giác năng lượng của mình bị cái gì đó hút đi thật nhanh. Ngay sau đó thân thể của hắn không còn nằm dưới sự điều khiển của não bộ nữa.
Hào quang lóe lên Tề Nhạc mang theo Lôi Đào lặng lẽ biến mất trong sân
trường. Sau một khắc khi Lôi Đào kịp phản ứng thì hoảng sợ phát hiện
mình đang ở trên không trung. Dưới chân có thể nhìn thấy từng đám mây
lớn nhưng không cách nhìn thấy mặt đất, nếu như không phải có đám mây
thì hắn thậm chí không phân biệt rõ đâu là trời đâu là đất.