Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1052 : Lôi tử (3)

Ngày đăng: 21:38 22/04/20


- Anh, anh...



Lúc này hắn không còn bình tĩnh được nữa.



Tề Nhạc một tay cầm lấy Lôi Đào, nói:



- Cừu nhân của anh có thể bay sao? Nếu như không thì anh cho rằng bọn họ xứng sánh ngang với tôi à? Nhìn xem.



Vừa nói tay trái Tề Nhạc đưa ra. Không Động Ấn trước ngực lập tức thể hiện

công hiệu của Kỳ Lân Châu hoàn toàn biến thành màu tím. Hào quang màu

tím lóng lánh, bầu trời đang sáng rõ đột nhiên tối lại. Tay trái của hắn nhẹ nhàng huy động chỉ nghe một tiếng sét nổ vang trời, một đạo lôi

điện uốn lượn từ trên bầu trời giáng xuống. Lôi điện màu tím này vừa thô vừa to và mang theo thanh thế cực kỳ thật lớn, do khoảng cách gần nên

Lôi Đào thân là lôi chi tử cũng giật mình vì lôi điện ẩn chứa năng lượng quá khổng lồ. Nếu như so sánh thì hắn còn kém quá xa.



- Nhìn

thấy không? Đây mới thực sự là năng lực lôi điện. Nếu như tôi đoán không sai thì quá trình tu luyện của anh chính là hấp thu năng lượng lôi

nguyên tố trong không khí làm chủ, dùng chúng tăng cường bản thân. Thời

điểm cần sử dụng lại đem nguyên tố lôi điện trong người ra sử dụng đúng

không.



Tay phải cầm lấy Lôi Đào nhưng Tề Nhạc biết được rất nhiều thứ.



Lôi Đào vô ý thức gật gật đầu, nói:



- Đúng là như vậy! Đây không phải phương pháp tu luyện của dị năng giả sao?



Tề Nhạc nhẹ nhàng lắc đầu, nói:



- Nếu như anh chỉ tu luyện như vậy thì anh vĩnh viễn chỉ dừng lại ở cảnh

giới dị năng giả tầm thường mà thôi. Phải biết rằng thân thể con người

là có hạn, trừ phi anh có thể đột phá bình cảnh để thân thể của mình

không còn là nhân loại nữa, hoặc là nói anh phải trở thành một siêu

nhân. Nếu không anh cảm thấy thân thể của mình có thể chứa được bao

nhiêu nguyên tố lôi điện đây?



Lôi Đào đang nghiền ngẫm suy nghĩ, hắn không còn vì thân thể đang ở trên không trung mà cảm thấy sợ hãi nữa.



Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Lão sư, anh ta không phải là học sinh trường chúng ta, anh ta là anh

trai của Tề Oánh Oánh, lần này tới dự buổi họp phụ huynh này.



Lão sư sững sờ một chút, hơi lúng túng nói:



- Ah, thì ra là như vậy, vậy thì mời ngồi, nhưng mà lần sau nên để cho cha mẹ tới thì thích hợp hơn.



Tề Nhạc thản nhiên nói:



- Tôi có thể toàn quyền đại diện cho cha mẹ.



Nói xong cầu đó hắn trực tiếp đi đến bên người Tề Oánh Oánh ngồi xuống.

Trong lúc vô hình lãnh ý của hắn làm cho mọi người cảm thấy một chữ

khốc.



Mặc dù lão sư có chút bất mãn nhưng hôm nay có nhiều người ở đây như vậy nên không so đo, Lôi Đào đứng ở cửa cung kính gật đầu với

Tề Nhạc lúc này mới rời đi.



Tề Oánh Oánh thấp giọng nói bên tai Tề Nhạc.



- Anh à, chuyện ra sao rồi?



Tề Nhạc mỉm cười nói:



- Như thế nào? Năng lực của anh cũng không tin sao?



Tề Oánh Oánh cười hì hì nói:



- Đương nhiên tin tưởng rồi, lần trước em còn nhìn thấy anh dùng tóc giết người đấy.



Tề Nhạc có chút sững sờ một chút, hắn không nghĩ tới Tề Oánh Oánh lại nhìn thấy cảnh đó.



- Oánh Oánh, nhớ kỹ có một số việc không nên tùy tiện nói lung tung, trừ

cha mẹ ra thì không được nói cho người khác biết. Lôi Đào kia sau này

không uy hiếp em nữa đâu, nhưng mà việc của hắn em phải giữ bí mật. Nếu

như sau này Lôi Đào gặp phải phiền toái gì em có thể mang hắn tới biệt

thự Long Vực để xin giúp đỡ. Người ở đó đều là bạn của anh cả