Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 127 : Mưa bão sấm chớp hoàn mỹ (1)

Ngày đăng: 21:08 22/04/20


Tề Nhạc ngồi xuống bên cạnh ba người kia, Cơ Đức lúc này mới tiếp tục giới thiệu:



- Vị mỹ nữ này là Thực Vật Hồn, còn vị béo ú này là Điện Não Hồn.



Hiện tại Tề Nhạc có cảm giác được. Người bụng phệ mập mạp này lại là Điện Não Hồn? Nhìn hai bàn tay dầy thịt này, thật sự khó có thể tưởng tượng được gõ bàn phím sẽ là cái dạng gì. Xem ra thật sự không thể trông mặt băt hình dong!



Điện Não Hồn nhìn Tề Nhạc cười nói:



- Xin chào, đã sớm nghe Cơ Đức đề cập qua đại danh của anh, không nghĩ tới anh tuổi trẻ tài cao như vậy, thật sự khó được nha! Lại nói tiếp, tôi phi thường tò mò thủ hộ giả phương đông các vị đấy, có cơ hội huynh đệ chúng ta thân cận hơn một chút.



Vẻ mặt mập mạp đầy thịt mỡ run lên nhè nhẹ, rất dễ dàng mang cho người ta cảm giác thân cận.



Thực Vật Hồn có trầm mặc không hợp với tuổi, ngồi ở bên cạnh không nói một lời, giống như không nghe được cái gì.



Ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua Thiên Hồn.



- Thiên Hồn huynh cũng có tuổi không khác gì tôi, so bổn sự còn lớn như vậy. Các vị đừng nghe Cơ Đức thổi phồng tôi, kỳ thật tôi không có bản lãnh gì.



Hắn nói là sự thật, nhưng trong tai ba người khác là khiêm tốn.



Thiên Hồn mỉm cười, nói:



- Tề huynh đệ, tôi chỉ trẻ tuổi mà thôi, hơn nữa cách ăm mặc làm người ta hiểu lầm. Kỳ thật, tôi năm nay ba mươi lăm tuổi, tôi nghe lão bản đánh gia anh rất cao, anh tuyệt đối là tuổi trẻ tài cao nha.



Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Thiên Hồn, hắn tuyệt đối không nghĩ tới người trẻ tuổi trước mặt đã ba mươi lăm "Tuổi".



- Lão bản... Lão bản là ai?



Cơ Đức nháy mắt với Tề Nhạc mấy cái, cười hắc hắc, nói:
- Sư phụ, ngài làm sao thế? Có phải hôm qua uống nhiều không thoải mái sao?



Tề Nhạc cười khổ lắc đầu, nói:



- Tôi sợ độ cao.



Cơ Đức vốn đang ngẩn người, ngay sau đó cố nén vui vẻ, nói:



- Thì ra là như vậy.



Tề Nhạc tức giận nói:



- Như thế nào, sợ độ cao rất mất mặt sao? Không cho phép cười nhạo tôi.



Cơ Đức nói:



- Làm sao lại thê, ngài là sư phụ của tôi, tôi không cười nhạo ngài. Với tư cách một cường giả, chắc chắn sẽ có điểm thiếu hụt, thế giới này là công bình.



Tề Nhạc im lặng, nói cho đúng, khi máy bay cách mặt đất càng cao, hắn đã có chút không nói nên lời, thân thể không bị khống chế bắt đầu run nhè nhẹ, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, ẩn ẩn có mồ hôi lạnh từ thái dương hiện ra.



Cơ Đức mới phát hiện chứng sợ độ cao của Tề Nhạc càng sợ hãi.



- Sư phụ, làm sao mới có thể giúp đỡ ngài đây?



Tề Nhạc miễn cưỡng nói:



- Có thể giúp sao?