Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 128 : Mưa bão sấm chớp hoàn mỹ (2)

Ngày đăng: 21:08 22/04/20


Lần trước ngồi cùng máy bay với Minh Minh, dưới sắc tâm ảnh hưởng, phân tán lực chú ý của Tề Nhạc sâu sắc, nhưng bây giờ không có vận khí tốt như vậy, tuy nhiên hắn lại không cách gọi Thực Vật Hồn đổi vị trí a. Tuy Tề Nhạc ưa thích mỹ nữ, nhưng đối với Thực Vật Hồn mất tiếng, cũng chỉ có thương tiếc cùng đồng tình.



Cơ Đức cười hắc hắc, nói:



- Rất đơn giản, tôi trực tiếp anh ngất xỉu là được, ngươi không có cảm giác dĩ nhiên là sẽ không sợ độ cao.



Tề Nhạc dựng ngón giữa với Cơ Đức, nói:



- Mả mẹ nó, anh mà ra tay, nếu anh không nắm giữ lực tốt thì tôi chết sao? Tôi cảm thấy mình chịu đựng hơn.



Vừa nói, hắn đã hai mắt nhắm lại, không nhìn ra bên ngoài, tận lực thu liễm tâm thần, chậm chạp vận chuyển vân lực trong cơ thể, bảo trì im lặng.



Trong khoảng thời gian này đến nay, bởi vì hắn cố gắng tu luyện, tiến bội Tề Nhạc phi thường rõ ràng, bởi vì vân lực thuộc tính thủy vừa đột phá không bao lâu. Mà vân lực thuộc tính hỏa và thuộc tính phong tăng lên tương đối nhanh, khoảng cách cảnh giới sơ vân không xa. Có phương thức tu luyện chân chính của Kỳ Lân, tốc độ tiến bộ của Tề Nhạc tăng nhanh hơn tưởng tượng của hắn.



Thời điểm này tu luyện, hắn lại cảm giác tịch mịch, nghĩ tới cảnh khi mình cường đại lên lại giả heo ăn thịt hổ làm Hải Như Nguyệt nhảy dựng lên, cảm giác rất thoải mái, cảm giác tịch mịch nhanh chóng biến mất. Bốn thuộc tính vân lực, thứ làm Tề Nhạc đau đầu chính là lôi hệ vân lực, hắn tu luyện thông qua thân thể thu liễm khí tức, dùng vân lực bản thân hấp thu các loại thuộc tính năng lượng phần tử trong không khí.


Tề Nhạc thật vất vả mới bình tâm được, nhưng vì máy bay chấn động nên đã bừng tỉnh lại, từ cửa sổ nhỏ nhìn qua bên ngoài, vừa nhìn thấy, cảm giác sợ độ cao của hắn mạnh hơn trước. Bây giờ là ban ngày, nhưng ngoài cửa sổ biến thành màu đen, mây đen nên không thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài là gì, bên trong tầng mây có sấm sét lóe lên, phần tử lôi thuộc tính trong không khí tăng lên mấy lần. Máy bay vừa xuyên qua mây đen, chấn động cũng trở nển kịch liệt hơn trước.



- Xin các vị lữ khách chú ý, xin các vị lữ khách chú ý. Bởi vì đột nhiên xuất hiện tầng mây đen, thỉnh mọi người thắt chặt dây an toàn, chuẩn bị mặt nạ dưỡng khí để hô hấp, máy bay tạm thời đóng tất cả hệ thống giải trí lại. Sau khi đi qua tầng mây đen sẽ khôi phục lại. Mọi người không cần lo lắng, đây là tình huống bình thường.



Âm thanh này rất dễ nghe, lại dùng tiếng Anh và tiếng Thái Dương Quốc lập lại một lần. Nghe lời này, Tề Nhạc thở dài một hơi, lo lắng trong nội tâm ít đi một chút.



Cơ Đức nhíu mày, thấp giọng tự nhủ:



- Không ngờ nghiêm trọng như vậy, nhưng tại sao lại thế? Chẳng lẽ trước khi máy bay cất cánh không có được cảnh báo thời tiết sao?



Tề Nhạc ngẩn người, nói:



- Cái gì nghiêm trọng? Chẳng phải người ta đã nói không có việc gì sao?



Đúng lúc này, máy bay tối lại, tất cả đèn cũng tắt đi, khiến cho máy bay lâm vào bóng tối.



Cơ Đức nói:



- Sư phụ, đây là do tiếp viên hàng không an ủi hành khách mà thôi, để tránh phát sinh rối loạ