Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1326 : Sát Thần Bạch Khởi (4)

Ngày đăng: 21:49 22/04/20


- Nếu anh là nhân loại vì sao ở nơi này?



Tề Nhạc kinh ngạc hỏi.



- Vậy còn anh? Vậy tại sao anh ở nơi này? Tôi và anh cùng là nhân loại. Tôi tới nơi này chỉ có một mục đích, nơi này phù hợp với tên hiệu của tôi cho nên tôi ở chỗ này.



Bạch Khởi lạnh lùng nói.



- Sát Thần, Sát Thần, anh tới nơi này để giết thần?



Tề Nhạc kinh ngạc nhìn qua Bạch Khởi, nam tử trước mặt lại có dũng khí như thế thì khó trách khí cơ lại làm mình cảm thấy khủng bố như vậy. Cảm giác không được năng lượng nhưng mà khí tức sắc bén làm toàn thân của Tề Nhạc đề phòng. Giờ này khắc này đột nhiên linh hồn của Tề Nhạc rung động mạnh hơn, rốt cuộc hắn cũng hiểu khí tức bén này là cái gì rồi, đây không phải do năng lượng hình thành, mấu chốt cũng không phải kiếm của hắn mà là sát khí. Khí tức sắc bén này do sát khí của Bạch Khởi tạo thành.



Thở sâu miễn cưỡng bình phục tâm tình.



- Vậy anh thành công sao?



Tề Nhạc trầm giọng hỏi.



Bạch Khởi cười cười tự giễu, nói:



- Thần đã không tồn tại, cho dù tôi có làm được thì đi tìm ai để giết đây? Nhưng mà tôi lại bại, cho nên tôi vẫn ở lại nơi này, trở thành thống soái của những thiên binh nơi đây.



Hào quang trong mắt Tề Nhạc sáng lên.



- Anh thua trong tay thủ hạ của Đông Hoàng Chung?



Bạch Khởi ngẩng đầu, lúc này Tề Nhạc mới chính thức nhìn thấy ánh mắt của hắn, ánh mắt hắn là màu trắng, không có bất kỳ tình cảm nào.



- Đúng.



Chỉ nói ra một chữ đơn giản rồi thôi.



Tề Nhạc gật gật đầu, nói:



- Tốt, tôi hiểu rồi.
- Anh chết tôi mất mạng.



Tề Nhạc mỉm cười, nói:



- Đúng vậy, chính là anh chết tôi mất mạng. Sát khí của anh đủ để hủy diệt tôi, nhưng mà năng lượng cường đại của tôi sẽ xé nát người của anh. Cho nên kết quả của chúng ta là lưỡng bại câu thương. Nếu như là tôi vừa rồi thì kết quả chắc chắn là như vậy.



- Chẳng lẽ anh hiện giờ không giống vừa rồi sao?



Bạch Khởi lạnh lùng nói ra.



Tề Nhạc lại chăm chú gật gật đầu, nói:



- Tiền bối, ngài có biết trên thế giới này có hai chữ đốn ngộ hay không?



Bạch Khởi cười lên, cười to điên cuồng.



- Anh nói mình đốn ngộ? Anh ngộ được cái gì?



Tề Nhạc vẫn chăm chú như trước, nói:



- Đúng, tôi ngộ, cho nên kết cục của chúng ta sẽ có cải biến. Nếu như dựa theo tình huống xảy ra vừa rồi thì thời điểm anh chém tôi kiếm thứ ba thì chúng ta cùng lúc hủy diệt, tôi chết với kiếm của anh, anh chết trong lĩnh vực Phân Thân bộc phát của tôi. Nhưng mà bây giờ không giống, bởi vì tôi ngộ!



Tiếng cười của Bạch Khởi dừng lại, hắn nhìn chằm chằm vào Tề Nhạc, nói:



- Anh thật ngộ ra?



Tề Nhạc gật gật đầu, lúc này hắn không có lên tiếng..



Bạch Khởi lại cười lần nữa, chỉ có điều lần này hắn cười rất ôn hòa.



- Tốt, anh ngộ ra. Tôi vốn cho rằng trên thế giới này nhân loại đã không có khả năng xuất hiện tồn tại vượt qua tôi, cho nên tôi cô độc ở lại nơi này, bởi vì tôi biết rõ dù có ở nơi nào tôi cũng cô độc như cũ. Nhưng mà anh ngộ nên tôi không hề cô độc. Kiếm và tôi cùng danh xưng với nhau, cũng gọi là Sát Thần, đến đây đi, cho tôi thấy anh ngộ ra cái gì.



Trường kiếm hoàn toàn phủ trong quang mang đỏ như máu, Bạch Khởi lại giơ nó lên cao lần nữa, ánh mắt ngưng mắt nhìn qua người của Tề Nhạc, lúc này đây hai mắt của hắn giống như kiếm của mình hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu. Sát khí chung quanh biến mất, thậm chí không còn cảm giác sắc bén như vừa rồi, nhưng mà Tề Nhạc lại biết tất cả sát khí của Bạch Khởi lúc này đã ngưng tụ vào trong chuôi kiếm.