Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1332 : Huyền bí trong thần khí (3)

Ngày đăng: 21:49 22/04/20


Đông Hoàng lại nhìn qua Tề Nhạc lần nữa, lúc này tuy sát cơ trong mắt của hắn biến mất nhưng âm thanh càng thêm băng lãnh...



- Nói, rốt cuộc ngươi đã làm gì a Tiên? Có phải ngươi...



Tề Nhạc không có trả lời, hai tay chắp sau lưng nhanh chóng hấp thu năng

lượng trong không khí, có trời mới biết Đông Hoàng Chung biến thái này

suy nghĩ cái gì, nếu như hắn lại công kích lần nữa thì minh phải bảo trì trạng thái tốt nhất mới được.



Thân hình Kính Trung Tiên lóe lên, nàng đi tơi bên người Tề Nhạc.



- Anh vẫn vô sỉ như vậy, nhưng không nên xem người khác cũng vô sỉ như anh. Anh đi chết đi.



Vừa nói hai tay của Kính Trung Tiên đẩy về phía trước, hai đạo bích lục sắc quang mang ngưng tụ thành mũi tên cắm vào ngực của Đông Hoàng.



Tề Nhạc ở bên người của Kính Trung Tiên nhìn thấy rõ ràng, Kính Trung Tiên lúc này trong mắt tràn ngập nước mắt.



Đông Hoàng nhìn qua đôi mắt xinh đẹp của Kính Trung Tiên thì tràn ngập hào

quang đăng chát, hắn căn bản không có ngăn cản tùy ý cho Kính Trung Tiên phóng ra hai đạo năng lượng trùng kích ngực của mình. Không có âm thanh nổ vang như suy nghĩ của Tề Nhạc. Thân thể của hắn cứng đờ, sắc mặt trở nên tái nhợt hơn rất nhiều, vô ý thức lui về phía sau vài bước, nhưng

mà thần sắc của hắn buông lỏng rất nhiều.



Hai đạo huyết vụ từ

trong ngực của Đông Hoàng bắn ra ngoài, có thể nhìn thấu thương tổn của

hắn, vết thương không ngừng hiện ra trong miệng vết thương. Cảm giác

giải thoát xuất hiện trên mặt của Đông Hoàng, hai vết thương kia có thể

trí mạng với người bình thường và cả thần, hắn lúc này si tình nhìn qua

Kính Trung Tiên lại không nói một lời. Ánh mắt của hắn dường như muốn

hòa tan Kính Trung Tiên vậy.



- Vì sao anh lại như thế? Anh là chung thể mà, tại sao có thể bị tôi làm bị thương.



Mắt thấy bộ dáng của Đông Hoàng thì âm thanh của Kính Trung Tiên không còn lạnh như băng nữa, mà biến thành run rẩy.



Đông Hoàng mỉm cười nói:



- Nếu như em lựa chọn dung hợp linh hồn với nam nhân khác, thậm chí không tiếc chết cùng hắn thì vì cái gì anh không thể buông tha phòng ngự chứ? A Tiên, anh biêt rõ năm đó anh không tốt. Em muốn anh giải thích với em cái gì đây? Có lẽ chỉ có anh chết thì em mới hiểu được tâm ý của anh. A Tiên, có thể chết trong tay em thì với anh đây chính là chuyện hoàn mỹ

nhất.


còn nói có thể tha thứ cho anh hay không nữa, tôi không biết trong óc

của anh là cái gì đấy, là hồ dán sao? Nếu như trong nội tâm nàng sớm

không có anh nữa thì sao nàng phải khóc? Nếu như nàng thực hận anh thì

chỉ sợ ước gì anh chết đi cho anh. Anh đã đợi nhiều năm như vậy có biết

cảm thụ của Kính Trung Tiên tiền bối là gì rồi chứ? Nàng Không phải nàng cũng phải vượt qua trong thống khổ hay sao?



Tuy hắn không biết

chuyện gì xảy ra, nhưng thông qua phán đoán của mình thì đã hiểu được

rất nhiều chuyện trong đó, cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u

mê, đây là đạo lý kia.



Đông Hoàng sững sờ, nói:



- Ngươi gọi nàng là tiền bối, nói như vậy, các người...



Tề Nhạc đã nhìn ra Đông Hoàng ghen tỵ thì trong lòng có chút khoái trá, nói:



- Đó là tư tưởng của anh xấu xa mà, không có phát sinh cái gì cả.



Đông Hoàng vô ý thức nhìn qua Kính Trung Tiên, nói:



- A Tiên, hắn nói thật sao? Em thật sự tha thứ cho anh?



Hai mắt Kính Trung Tiên đẫm lệ mông lung nói:



- Không, em không tha thứ cho anh. Chỉ cần anh chết thì em vĩnh viễn không tha thứ cho anh.



Đông Hoàng ảm đạm nói:



- Đúng vậy a! Đáng tiếc anh phải chết, nhưng mà anh rất vui vẻ vì có em ở cạnh.



Hào quang lóe lên, Tề Nhạc đã đi tới bên người Kính Trung Tiên, thản nhiên nói:



- Ai nói anh phải chết? Chỉ cần có tôi ở đây thì anh chỉ cần còn một hơi

thì anh sẽ không chết. Thần có cái gì không dậy nổi chứ? Không phải là

sinh mạng hay sao?