Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 201 : Thực lực Tề Nhạc cường hãn (4)
Ngày đăng: 21:10 22/04/20
Thấy Trầm Trác không nói lời nào, Tề Nhạc đem chắp tay sau lưng, giờ này khắc này, hắn giống như các tiền bối Kỳ Lân dẫn dắt thần thú rong rổi hồng hoang, không sợ hãi bất cứ hung thú nào. Đồng thời cũng biết rõ năng lực và câu chuyện của ba món Kỳ Lân bát trân. Không biết vì cái gì, một cổ nhiệt huyết xông lên đầu, ngân quang trong mắt Tề Nhạc quét qua bốn đại gia tộc, lạnh nhạt nói:
- Tôi thấy thế này đi, mười cuộc tỷ thí thời gian quá dài, không bằng chúng ta giải quyết một lần cho xong, nếu tôi tiếp được ba chiêu của bốn vị liên thủ thì sẽ thắng, bốn vị gia chủ đồng thời lên đi. Chúng ta tiếp một trận, nếu như các vị thất bại, chuyện hôm nay Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sẽ thắng, nếu như tôi bại, tôi rời khỏi Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, như thế nào?
Tuy âm thanh của hắn rất bình tĩnh, nhưng lời hắn nói khiến người ta khiếp sợ cực điểm.
- Tề Nhạc ——
- Lão đại, anh điên rồi!
Các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cũng lao tới bên người Tề Nhạc, bọn họ không biết vì sao Tề Nhạc đưa ra quyết định này.
Gia quy của những tinh nhuệ này rất là nghiêm khắc, nhưng Tề Nhạc nói ra quá khiêu khích, chỉ cần là nam nhân hơi có tâm huyết thì không chịu nổi vũ nhục này, có nhiều tiếng quát chói tai mang theo tức giận từ bọn họ vang lên.
Tề Nhạc như không nghe thấy tiếng kinh hô của các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần và tiếng mắng chửi của đám thành viên các gia tộc, cười nhạt một tiếng, nói:
- Bốn vị gia chủ, chẳng lẽ các vị không dám hay sao. Ba lượt công kích, đủ phân thắng bại rồi.
Lạc Trường Tín nhíu mày, lạnh giọng nói:
- Anh đang khiêu chiến tôn nghiêm bốn đại gia tộc?
Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:
- Vậy hôm nay các người tổ chức hội giao lưu là cái gì? Chẳng lẽ không phải khiêu chiên tôn nghiêm của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hay sao? Không cần nói tôn nghiêm với tôi, tôn nghiêm không phải người khác cho, là mình cho. Sở dĩ các người tổ chức hội giao lưu này, có bàn tôn nghiêm của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chúng ta sao?
Từ Chí Viễn giận dữ, nói:
Trong bảy người chỉ có hai người tán thành, nhưng Tề Nhạc cũng không có bất luận ý tứ không hài lòng nào.
- Lời nói ra thì như nước hất đi, tôi sẽ tự phụ trách lời nói của mình.
Quay người lại, đối mặt với bốn đại tộc trưởng.
- Đồng bạn của tôi không đồng y các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần hợp kích với các người. Nhưng mà, lời của các người đã tổn thương tôn nghiêm của tôi, tôi đương nhiên sẽ cho các người một câu trả lời thuyết phục. Hiện tại tôi chỉ có thể đại biểu bản thân mình đánh ba chiêu với các vị. Tôi ngăn cản ba kích của các vị, sau này các vị không được làm khó xử Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, cũng phải phối hợp hành động với chúng tôi, không nhất định phải phụ thuộc, nhưng tuyệt đối không được cản tay.
Trầm Trác lúc này hòa hoãn một ít, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nếu như anh không đỡ được ba chiêu của chúng ta thì sao?
Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, chỉ nói hai chữ đơn giản.
- Tôi chết.
- Tề Nhạc, anh điên rồi.
Minh Minh không thể kìm được, nhanh như mũi tên lao tới bên người Tề Nhạc, sau đó giữ chặt tay trái của hắn, lo lắng nhìn vào mắt Tề Nhạc.
Tề Nhạc nhìn qua Minh Minh, hào quang màu bạc trong mắt thu liễm, ánh mắt thanh tịnh phi thường nhu hòa, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của Minh Minh, mỉm cười nói:
- Tôi không có điên, tôi rất thanh tỉnh, tôi làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân. Kỳ Lân, vào thời thượng cổ là vương của thần thú, tôi chỉ muốn nói với bốn đại gia tộc, cái gì là tôn nghiêm của Kỳ Lân. Đối mặt với bất kỳ khiêu chiến nào, Kỳ Lân cũng không lui bước, tôi muốn dùng thực lực của mình nói cho bọn họ rõ, tin tưởng tôi, tuy tôi không có khả năng so sánh được với bốn tộc trưởng, nhưng ngăn cản ba chiêu cũng chưa hẳn là không có cơ hội.
Minh Minh nhìn qua ánh mắt Tề Nhạc, hào quang trong mắt Tề Nhạc phi thường nhu hòa, nhưng lại vô cùng kiên định. Nhẹ nhàng gật gật đầu, Minh Minh không nói thêm cái gì, có đôi khi, thời điểm nam nhân muốn làm việc, nữ nhân yên lặng ủng hộ chính là động lực lớn nhất của họ.