Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 273 : Cầm tinh Chiến sĩ (4)
Ngày đăng: 21:12 22/04/20
- Trải qua nhiều năm như vậy, những thứ khác không nói, nhưng
mạng lưới tình báo tuyệt đối là số một đấy. Thái gia gia của tôi và Hồ
Quang chính là người sáng lập ra Thánh hỏa giáo, rơi vào thế hệ này của
chúng tôi đã là đời thứ tư rồi. Bất quá, quy mô của Thánh hỏa giáo thật sự quá lớn, nhưng vẫn theo lối gia tộc, trong giáo hai người chúng ta
mặt ngoài tuy rằng là giáo chủ, nhưng cũng không phải chuyện gì cũng có
thể tự mình quyết định.
- Cùng truyền thừa với chúng ta còn
có bốn vị trưởng lão trong giáo. Tiền bối của bọn hắn đều từng vì thái
gia gia chúng tôi lập qua nhiều công lao hãn mã, luận bối phận so với
hai người chúng tôi còn lớn hơn, cho nên lúc có quyết định trọng đại gì, chúng tôi cũng cần thông qua trưởng lão hội mới có thể quyết định.
Tôi nghĩ, các vị cũng có thể minh bạch, những trưởng lão này không thể
nào cùng một lòng với chúng ta được, bởi vậy, chúng ta mới phải che dấu
lực lượng của mình, khiến đối thủ càng khinh thị, tỷ lệ sinh tồn lại
càng lớn.
Tề Nhạc gật đầu nói:
- Vậy hôm nay tới đây thôi, tôi và Như Nguyệt về trước, ngày mai sẽ đợi hai vị đại ca.
Hồ Quang và Dịch An cũng không tiễn đưa Tề Nhạc và Hải Như Nguyệt, có
lẽ bởi vì không muốn thân phận phơi sáng. Lên chiếc xe thể thao bảo bối
của Hải Như Nguyệt, Tề Nhạc đóng kỹ cửa xe, lập tức cất tiếng cười to
lên.
Hải Như Nguyệt nói:
- Anh cười cái gì?
Tề Nhạc vừa cười vừa nói:
- Anh rốt cuộc biết cái gì gọi là hết sức hèn mọn bỉ ổi rồi, hai vị này thật sự là quá mạnh mẽ. Cái gì ngươi lãng ta đãng chứ, tuyệt đối là tổ
hai người dâm đãng. So với Từ Đông đại ca thì bọn hắn khá hơn nhiều lắm. Nếu như nói Từ Đông đại ca là đi đến ba đường, như vậy bọn hắn chính là đi xuống ba đường đấy. Bọn hắn một khi gia nhập vào trận doanh của
chúng ta, vậy thì anh sẽ có lòng tin hơn rồi, đứng cùng một chỗ với bọn
họ, hình tượng của anh coi như còn tốt.
Như Nguyệt thấy sắc mạt Tề Nhạc không tốt lắm liền ân cần hỏi han.
Tề Nhạc lắc đầu, cầm điện thoại trực tiếp bấm số điện thoại của Minh Minh.
Lúc thanh âm của Minh Minh vang lên từ đầu bên kia, nghe có vài phần khàn khàn:
- Tề Nhạc.
- Minh Minh, em làm sao vậy? Có phải đã khóc không?
Tề Nhạc thanh âm trầm thấp hỏi.
- Anh cũng biết sao...
Thanh âm Minh Minh lập tức trở nên có chút nghẹn ngào:
- Tề Nhạc, ta hiện giờ không biết nên làm sao bây giờ. Ngày hôm qua ba
nói chuyện với em thật lâu, em nói chuyện chúng ta cho ông biết. Nhưng
ba nói chuyện này quan hệ đến ngoại giao giữa quốc gia chúng ta và Hy
Lạp, không thể qua loa. Hơn nữa chuyện đã đáp ứng làm sao có thể đổi ý
chứ? Nhưng lần trước anh khiến em chịu tổn thương nặng như vậy, bây giờ
chúng ta lại dùng chung trái tim, em sao có thể bỏ anh đến Hy Lạp được
chứ? Tuy rằng còn có thời gian, nhưng cho dù kéo dài tiếp thì giờ cách
sinh nhật hai mươi tuổi của em đã càng ngày càng gần rồi...
Tề Nhạc nghe Minh Minh nói, trong cặp mắt của hắn đã lập loè nổi lên hàn quang khiếp người, Hải Như Nguyệt lo lắng nắm chặt bàn tay lớn của Tề
Nhạc, nhưng nàng không nghĩ tới Tề Nhạc lại đột nhiên nở nụ cười, ít
nhất là từ thanh âm thì có vẻ như hắn cười rất nhẹ nhàng.
-
Minh Minh ngốc, đừng khóc ah! Anh nói sẽ bảo hộ em mà. Bất luận có khó
khăn gì, nhưng trước mặt em còn có anh mà phải không? Gia hỏa của Hy Lạp kia muốn cướp em đi cũng không dễ dàng như vậy đâu. Được rồi, em nín
khóc đi, cũng không cần lo lắng cái gì hết, anh tự nhiên sẽ xử lý, được
chứ? Thật sự không được thì cùng lắm về sau anh cũng cùng theo em đến Hy Lạp là được.