Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 274 : Cầm tinh Chiến sĩ (5)

Ngày đăng: 21:12 22/04/20


Minh Minh vốn ngây ra một lúc, có lẽ bị ngữ khí nhẹ nhõm của Tề Nhạc ảnh hưởng nên thần kinh của nàng buông lỏng vài phần.



- Tề Nhạc, em thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.



- Đừng có suy nghĩ nữa, chăm chỉ đi học đi. Anh đáp ứng em, chuyện này anh nhất định sẽ xử lý tốt.



Sau khi tiếp tục an ủi Minh Minh vài câu, Tề Nhạc cúp điện thoại. Hắn ngồi dựa lên ghế, tự mình châm một điếu thuốc lá.



Hải Như Nguyệt có chút lo lắng mà nói:



- Tề Nhạc, anh không sao chứ?



Tề Nhạc lắc đầu, nói:



- Không có gì, anh chỉ là nghĩ hiện giờ phải làm thế nào thôi.



Như Nguyệt thở dài một tiếng, nói:



- Nếu như, em nói là nếu như, Minh Minh nếu là thật gả đi Hy Lạp, anh cũng thật sự muốn đi theo sao?



Tề Nhạc nở nụ cười, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Như Nguyệt, nói:



- Đó là không có khả năng, trừ phi anh chết đi.



Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói lại có một loại cường hãn

không thể nghi vấn, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt, dùng sức

hít một hơi thuốc lá, phun ra một vòng khói rất tròn.



Khởi động ô tô, Tề Nhạc lái xe chạy về phía biệt viện Long Vực, vừa lái hắn vừa nói:



- Như Nguyệt, anh trước tiên đưa em về. Sau đó chắc anh sẽ tới Thanh

Bắc gặp Minh Minh một chút. Vừa rồi từ trong điện thoại anh nghe ra giờ

cô ấy đang rất hoang mang, anh phải giúp nàng ổn định lại tâm thần. Đồng thời, anh còn phải đi gặp một người khác. Chuyện của Minh Minh anh nhất định sẽ giải quyết, đồng thời, những người phương tây đi vào Viêm Hoàng đại địa chúng ta, anh cũng phải giải quyết nữa.



Như Nguyệt nói:


Hứa Tình đứng ở trước cửa Thanh Bắc, nhìn vào bên

trong, từ bóng lưng của nàng mà xem thì có gầy hơn trước một chút, áo

lông màu đỏ nhìn qua rất sáng lệ, tóc dài sơ thành đuôi ngựa, tay cho

vào trong túi áo, bộ dạng nhìn qua có chút cô đơn.



Tục ngữ

nói không phải oan gia không tụ đầu, nếu đã thấy được Tề Nhạc tự nhiên

sẽ không trốn tránh, hắn bước đi đến sau lưng Hứa Tình, vỗ nhẹ lên bờ

vai nàng một cái.



Hứa Tình lại càng hoảng sợ, xoay người, lúc nàng nhìn thấy Tề Nhạc, biểu lộ trên mặt nàng lập tức đọng lại, nàng

tuyệt đối không ngờ tới lại gặp phải Tề Nhạc, người mà nàng không muốn

gặp nhất ở chỗ nàng. Tề Nhạc trong mắt nàng tựa hồ cao lớn hơn trước

nhiều, hai đầu lông mày nhiều thêm vài phần khí khái hào hùng, trên mặt

vẫn mang theo tia cười xấu xa như trước, ánh mắt ôn hòa nhìn mình. Lại

một lần nữa nhìn thấy hắn, Hứa Tình đột nhiên phát hiện, Tề Nhạc tựa hồ

đã thay đổi, nhưng nàng cũng nói không nên lời đến cùng là thay đổi chỗ

nào.



- Sao hả? Không nhận ra sao? Mỹ nữ.



Tề Nhạc chủ động lên tiếng chào hỏi.



Hứa Tình có chút cà lăm nói:



- Anh, anh tại sao lại ở chỗ này?



Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:



- Ai quy định bị đã khai trừ không thể lại đến chứ. Huống chi, tôi cũng không phải đến đến trường. Nghe Trầm Vân nói cô cũng không còn ở Thanh

Bắc nữa, việc này cần gì chứ? Trường học tốt như Thanh Bắc có quan hệ

đến tiền đồ tương lai của cô ah!