Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 277 : Hết thảy có anh! (3)

Ngày đăng: 21:13 22/04/20


Tề Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:



- Bởi vì tôi cũng không

tín nhiệm vị gia gia kia của cô. Cô trước tiên đợi một lát, tôi xử lý

chút chuyện rồi lại nói với cô.



Hắn không thể không đình chỉ

nói chuyện với Trầm Vân, bởi vì chiếc che lớn treo quân bài kia đã đến

cạnh cửa. Cửa xe mở ra, từ bên trong nhảy xuống ba người. Trong ba người có một người Tề Nhạc có biết. Ngồi ở ghế phó lái xe đúng là Thiên Hồn

mang quần áo màu sắc rực rỡ, giống như một tiểu lưu manh vậy. Hai người khác Tề Nhạc cũng không nhận ra, đều là nam tử thân hình cao lớn, nhưng về mặt khí tức lại hoàn toàn bất đồng.



Nam tử đi xuống từ vị trí lái xe thân cao ước chừng 1m8, nhìn qua rất chắc chắn, tay của hắn

là chỗ khiến Tề Nhạc chú ý nhất, đó là một đôi bàn tay lớn tràn ngập lực lượng, bàn tay phi thường khoan hậu, thậm chí có chút không hợp với

dáng người 1m8 của hắn.



Nam tử ngồi ghế sau nhìn qua có vẻ

nhã nhặn hơn một chút, nhưng khí tức của hắn cũng rất lạnh, cả người

giống như một thanh lưỡi dao sắc bén, toàn thân tản ra hàn khí nghiêm

nghị. Không cần phải nói, hai người này cũng đều là cao thủ trong Viêm

Hoàng Hồn cả.



- Thiên Hồn đại ca.



Tề Nhạc mỉm cười nghênh tiếp.



Trong ánh mắt Thiên Hồn nhìn về phía Tề Nhạc mang theo vài phần bất đắc dĩ:



- Lão gia tử đã đoán được anh sẽ ở chỗ này nên mới gọi mấy người chúng

tôi tới đón Minh Minh đấy. Tất cả mọi người đều là huynh đệ, đừng khiến

chúng tôi khó xử, sao hả?



Tề Nhạc mỉm cười, nói:



- Tôi sao lại khiến Thiên Hồn đại ca khó xử chứ? Anh không phải tới đón

Minh Minh sao? Mang tôi cùng đi cũng được. Tôi cũng đã có một thời gian

không tới chỗ lão gia tử rồi, thuận tiện xem thử lão nhân gia ông ta thế nào rồi?
chúng ta tới. Lão gia tử nói, ngoại trừ chuyện Minh Minh ra, ông có thể

đáp ứng bất cứ yêu cầu nào khác của cậu.



Tề Nhạc nở nụ cười:



- Bất luận yêu cầu gì so ra cũng kém địa vị của Minh Minh trong lòng tôi.



Minh Minh thủy chung đứng sau lưng Tề Nhạc, nghe xong hắn nói, ánh mắt nàng không khỏi trở nên ôn nhu hơn, không biết vì cái gì, nàng hiện giờ đột nhiên tuyệt không lo lắng đến chuyện của mình và Hy Lạp nữa. Nam

nhân đứng trước người mang đến cho nàng cảm giác an toàn mãnh liệt,

giống như chính hắn nói vậy, hết thảy đều giao cho hắn là được rồi,

không cần mình phải lo lắng gì cả.



Thổ hồn ở một bên đã sớm nhịn không được nữa:



- Thiên Hồn đội trưởng, hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn, chúng ta không nên làm chậm trễ thời gian nữa.



Đồng thời khi hắn nói chuyện, Đao Hồn đã bất tri bất giác xuất hiện ở

một bên khác của Thiên Hồn, ba người tạo thành xu thế hình tam giác vây

Tề Nhạc vào giữa.



Đúng lúc này, một thanh âm mềm nhũn đột nhiên vang lên:



- Coi như là quân đội, cũng không thể có những hành động đánh đập tàn nhẫn trước cửa đại học Thanh Bắc chúng ta a!



Từ Đông mỉm cười đi ra từ trong đại học Thanh Bắc, làm gương sáng cho

người khác, hắn ăn mặc âu phục chỉnh tề, nhìn qua rất là hào hoa phong

nhã, bộ dáng bơ tiểu sinh điển hình.



Vừa nói, Từ Đông chạy đến bên người Tề Nhạc, hoàn toàn ngăn Minh Minh ở phía sau:



- Sao hả, Thiên Hồn đội trưởng, anh thế này có tính là khi dễ người

không? Lão đại của chúng ta cũng không phải dễ khi dễ như vậy đâu.



Thiên Hồn vừa nhìn thấy Từ Đông, sắc mặt không khỏi biến đổi, lần trước có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, may mắn Từ Đông và Hải Như Nguyệt kịp thời đuổi tới, đối với thực lực của Từ Đông. Tuy rằng hắn chỉ có

cảm nhận đại khái, nhưng cũng biết tên ẻo lả trước mặt này tuyệt đối rất khó đối phó.