Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 347 : Hung thú sáu ngàn năm và một vạn năm (2)

Ngày đăng: 21:15 22/04/20


Trát Cách Lỗ lắc đầu với hắn, hiển nhiên gặp được phiền toái rất lớn, Tề Nhạc nói:



- Sùng Thánh đại sư, ngài chỉ cái gì?



Sùng thánh đạo:



- Sau khi các người tới đây, trừ Cự Thú Hoạt Xá Lợi ra, có lẽ cũng cảm giác được có năng lượng khác tồn tại.



Hào quang trong mắt Tề Nhạc lóe sáng, hắn lập tức hiểu được lão tăng nói cái gì, sắc mặt lập tức biến đổi, nói:



- Đại sư, ngài không nói với tôi rằng hai con hung thú ngoài kia sẽ nhân cơ hội cháy nhà hôi của chứ.



Sùng Thánh nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:



- Trước khi các người tới đây, tôi chỉ nói muốn mời các vị trợ giúp bảo vệ thánh địa phật môn này, nhằm vào chính là hai đại hung thú. Bọn

chúng mới là uy hiếp lớn nhất. Cho tới nay, Cự Thú Hoạt Xá Lợi hàng năm

đều đến nơi này của tôi, hai con hung thú này ngấp nghé nó đã lâu. Nhưng nguyên nhân do chúng chế ước lẫn nhau, hơn nữa trong chùa còn có tôi,

cho nên bọn chúng mới không hành động thiếu suy nghĩ.



- Nhưng lúc này lại khác, Cự Thú Hoạt Xá Lợi bây giờ đã tiến vào lần biến hóa

thứ chín, cũng là lần biến hóa cuối cùng, sau khi hoàn thành biến hóa,

nó sẽ thu Hoạt Xá Lợi vào thân thể, sau này không còn hiện tượng năng

lượng tiết ra ngoài nữa. Cũng không cần phải về đây. Chuyện này, có lẽ

đám người phương tây bên ngoài không biết, nhưng đám hung thú viễn cổ

không thể không biết. Cho nên, theo tôi phán đoán, bọn chúng nhất định

sẽ hành động. Một khi tấn công, tôi sợ Sùng Thánh Tự này sẽ khó bảo tồn.



Tề Nhạc hít sâu một hơi, đối mặt với hung thú đã có tu vi ngoài sáu

ngàn năm phi thường khó đối phó, huống chi còn có một hung thú vạn năm,

nếu hai gia hỏa này cùng lên, chỉ sợ trong một phút đồng hồ đã san bằng

Sùng Thánh Tự này rồi! Hiện tại muốn chạy cũng không được, đường lui đã

bị giáo đình cùng thủ hộ giả Hy Lạp phong bế. Nghe lão tăng nói, Tề Nhạc cảm giác mình và chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần giống như cừu non đang

đợi làm thịt, thời khắc nào cũng gặp nguy cơ cực lớn. Nhưng mà, dù sao
Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát, phong ấn nó lại.



Nghe Sùng Thánh nói tới chỗ này, Tề Nhạc đã hiểu được ý của hắn.



- Đại sư, không lẽ ngài muốn nói với tôi rằng, con hung thú trong Thương Sơn chính là đứa con khác của Phượng Hoàng a.



Sùng Thánh thở dài một tiếng, nói:



- Mặc dù không trúng, cũng không xa. Phượng Hoàng có một đứa con khác

là Đại Bàng Minh Vương, hắn năng lực mạnh, không chút nào kém cỏi hơn

nãi huynh. Cái gọi là diều gặp gió chín vạn dặm, chính là nói Đại Bàng

Minh Vương. Đại Bàng Minh Vương đã từng tự lập sơn môn. Chống lại thượng cổ thần thú. Nó ở thời đó, Đại Bàng Minh Vương đứng đầu toàn bộ hung

thú.



- Với tư cách Kim Sí Đại Bàng Điêu, bản thân của nó

không có thiên địch, thực lực mạnh, lúc ấy tập trung ba vị Kỳ Lân, dưới

tình huống có hai vị sử dụng chung cực Kỳ Lân Tí, mới triệt để hủy diệt

nó. Mà vương của thần thú cũng bị tổn thương thảm trọng. Dùng thời gian

mấy ngàn năm cũng chưa khôi phục nguyên khí. Con hung thú ở trên Thương

Sơn này, đương nhiên không phải là Đại Bàng Minh Vương.



-

Nhưng là hậu đại của nó, là huyết mạch còn lại của Kim Sí Đại Bàng Điêu. Nó chẳng những có tu vi vạn năm, còn có năng lực của Đại Bàng Minh

Vương. Chỉ sợ tính toàn bộ trong giới hung thú, nó vẫn bài danh trước

năm. Chính là một trong những Đại Vương còn sót lại của hung thú từ thời viễn cổ.



- Thật tức chết mà! Lại là vương của hung thú.



Tuy Tề Nhạc không sợ, nhưng hắn cũng hiểu, hy vọng của mình càng thêm

xa vời, bất luận là Khế Dũ trong lời Sùng Thánh lúc trước. Hay là hậu

đại của Kim Sí Đại Bàng Điêu, chỉ một con trong đó cũng không phải chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần có khả năng đối phó. Bây giờ lại có hai con,

phải như thế nào mới có thể chống lại đây?