Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 378 : Thành quả chiến đấu phong phú (5)
Ngày đăng: 21:16 22/04/20
Trát Cách Lỗ mỉm cười nói:
- Đúng là như thế, bất luận là
hung thú gì, nội đan đương nhiên là bộ phận tạo thành năng lượng tối
trọng yếu nhất, nhưng cũng tuyệt đối không phải toàn bộ. Tương đối mà
nói, nội đan chiếm cứ năng lượng bình thường của hung thú chỉ có 30% đến 40%, mà năng lượng của nó thì đều giấu ở bên trong thân thể của bọn
chúng.
- Mà năng lượng nội đan chúng ta có thể hấp thu, còn
thân thể của hung thú trong cơ thể có thể dùng nội đan kích phát. Mặc dù như thế, chúng ta tuy rằng không thể trực tiếp áp dụng năng lượng trong cơ thể của Khế Dũ. Nhưng ở mấy ngàn năm thay đổi một cách vô tri vô
giác xuống, bản thân Khế Dũ chính là một cái bảo khố.
- A di
đà Phật, thiện tai thiện tai, xương cốt Khế Dũ là dược liệu tốt nhất có
thể chống cự hết thảy hàn độc, cũng có gia tăng công dương khí. Mà thịt
của Khế Dũ dùng ăn có thể đề cao tất cả phương diện kỹ năng của nhân
thể. Đồng thời, da Khế Dũ là tài liệu cực kỳ cứng cỏi, chỉ cần thông qua gia công dược vật nhất định có thể làm thành đồ phòng ngự có lực phòng
ngự rất mạnh. . Hơn nữa, con mắt của Khế Dũ tụ tập rất nhiều tinh hoa,
giống như hai khỏa Bảo Châu rất nhiều công hiệu, có năng lực tị hỏa, cho dù là bên trong nham thạch nóng chảy cũng có thể bảo hộ người cầm châu
không bị hỏa độc xâm nhập.
Tề Nhạc có chút buồn cười mà nói:
- Đại sư, ta như thế nào ta cảm giác chúng ta so những hung thú kia còn hung ác hơn. Chẳng những giết, còn phải ăn thịt dùng da của nó. Hắc
hắc....
Trát Cách Lỗ thở dài một tiếng, nói:
- Đây cũng là chuyện không có cách nào khác, ngã phật từ bi, giết một hung
thú cứu vớt ngàn vạn sinh linh. Thiện tai thiện tai.
Tề Nhạc cười nói:
- Đại sư có lòng từ bi, những sự tình này thì để cho chúng ta đến làm
đi. Các lão bà, trước làm chút thịt của Khế Dũ cho lão công của các nàng ăn một chút. Món ăn dân dã thế này bình thường không có mà ăn a.
- Ai là lão bà của anh!
Như Nguyệt quay người rời đi, một lát sau, tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, dù sao thì giác quan của Tề Nhạc vẫn mạnh hơn người thường
một chút, ngoại trừ Như Nguyệt, hắn nghe ra cùng đi còn có hai người.
Hai người kia có bước đi rất nhẹ nhàng, tựa hồ có vẻ khác người bình
thường.
Cửa mở, Như Nguyệt dẫn hai người từ bên ngoài đi vào. Vừa nhìn thấy hai người kia, Tề Nhạc không khỏi ngây ngẩn cả người. Đó
là một nam một nữ, nam chừng 40 tuổi, khuôn mặt cương nghị, sắc mặt rất
bình tĩnh, có một đôi mắt vô cùng thâm thúy. Nữ nhân là một thiếu nữ hơn mình vài tuổi, dáng vẻ thanh tú ngũ quan xinh xắn nhìn rất quen thuộc.
Đúng là Thủy Nguyệt cùng với phụ thân của cô Thủy Duẫn quen biết trên
đường đi tới Tây Tạng.
Thủy Nguyệt chứng kiến Tề Nhạc đồng
dạng kinh ngạc, nhưng lần này so với lần trước thì khí chất của hắn khác rất nhiều. Sắc mặt nhìn có vẻ yếu ớt, tay áo phải trống rỗng đang trợn
mắt há hốc mồm mà nhìn mình.
- Tại sao là anh?
- Tại sao là cô?
Tề Nhạc cùng Thủy Nguyệt cơ hồ trăm miệng một lời cùng nói.
Ánh mắt của tam nữ Như Nguyệt, Minh Minh cùng Văn Đình lập tức trở nên
có chút quái dị, một bên Trát Cách Lỗ thì thào tự nhủ:
- Tại sao cứ là mỹ nữ thì hắn lại quen biết nhỉ?
Trí nhớ của Thủy Duẫn rất tốt, tuy rằng chỉ thấy qua Tề Nhạc một lần
nhưng chỉ nhìn sơ qua thì đã nhận được, hắn kinh ngạc nói:
- Nguyên lai Tề tiên sinh là bằng hữu của Như Nguyệt, cánh tay này của cậu là?
Như Nguyệt chặn lại nói:
- Tề Nhạc, vị Thủy Duẫn thúc thúc là hảo hữu của cha em, chuyên gia
phương diện thần kinh, lần này em cố ý mời thúc thúc tới giúp anh xem
bệnh đấy. Mọi người trước đây từng quen biết nhau sao?