Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 390 : Thủy tinh chi luyến (4)

Ngày đăng: 21:16 22/04/20


Ah!!!



Khi thân thể mềm mại của Như Nguyệt co rút lần thứ tư

thì đồng thời trong khoái cảm cực độ, Tề Nhạc chỉ cảm thấy toàn thân ba

vạn sáu ngàn lỗ chân lông phảng phất đồng thời mở ra, cảm giác sảng

khoái mãnh liệt kèm theo tinh hoa tánh mạng phun ra ầm ầm.



Lúc này thân thể Như Nguyệt trở nên mẫn cảm dị thường, ở bên trong nóng

rực mà sự trùng kích mạnh mẽ của Tề Nhạc, nàng nhanh chóng đạt tới cao

trào lần thứ năm. Hưng phấn cực độ khiến cho thân thể của nàng đã hoàn

toàn lâm vào trong cao triều, rên rỉ một cách yếu đuối, nhưng thân thể

mềm mại lại không ngừng run rẩy rất nhỏ, hai tay nàng ôm chặt lấy cổ Tề

Nhạc, nhẹ giọng lẩm bẩm cái gì đó.



Tề Nhạc ôm lấy thân thể

mềm mại của Như Nguyệt vẫn bảo trì tư thế ly khai lúc trước. Hôn nhẹ lên trán hắn có chút kinh ngạc phát hiện, gần hai giờ đồng hồ điên cuồng,

chính mình chẳng những không thể không biết mỏi mệt, tinh thần ngược lại càng thêm tràn đầy. Tề Nhạc nghiêng người để cho Như Nguyệt nằm trên

thân thể của mình, tay trái vuốt ve lưng và mông, trong lòng tràn đầy

cảm giác thỏa mãn.



Như Nguyệt một bên thở vừa nói:



- Nó, nó như thế nào còn cứng như vậy, không phải đã. . .



Tề Nhạc cười hắc hắc khẽ hôn trên môi Như Nguyệt một cái nói:



- Em cho rằng Trát Cách Lỗ đại sư nói một chọi bốn là nói giỡn sao. Lần thứ nhất anh khi đó không có thích ứng. Hiện giờ nhưng không giống với

lúc trước.



Vừa nói, hắn vừa hướng lên đỉnh khiến cho Như Nguyệt phát ra một tiếng rên rỉ tiếng trầm thấp.



- Chẳng lẽ. Em mới chỉ đáp ứng được cho anh một phần tư?



Như Nguyệt có chút kinh hoảng nói.



Tề Nhạc đập nhẹ lên cái mông của nàng một cái:



- Nha đầu ngốc. Hiện giờ chỉ cần ôm em nằm trong chốc lát, anh đã phi thường thỏa mãn.



Như Nguyệt nhẹ nhàng mà vuốt ve cơ ngực của Tề Nhạc:
mâu thuẫn, anh đã hận mấy người nhẫn tâm, lại phi thường khát vọng có

thể nhìn thấy cha mẹ của mình. Dù là chỉ là một thoáng qua cũng tốt.



Như Nguyệt ôm đầu của Tề Nhạc đem khuôn mặt non mềm của mình dán lên đấy:



- Tề Nhạc, anh phải nhớ kỹ, anh hiện giờ đã không còn là một người cô

độc như trước kia nữa. Anh còn có em, còn có mọi người, đừng khổ sở nữa, em nhất định sẽ đưa anh một món quà sinh nhật, bắt đầu từ năm nay, sau

này hàng năm em sẽ làm bạn giúp anh tổ chức ngày sinh nhật cho tới khi

chúng ta đều già đi. Được chứ?



Tề Nhạc mỉm cười khẽ hôn trên mặt Như Nguyệt nói:



- Em vừa rồi đã đem quà sinh nhật tốt nhất tặng cho anh rồi, còn có cái gì tốt hơn Như Nguyệt đâu?



Khuôn mặt của Như Nguyệt đỏ lên, nàng nói:



- Đáng tiếc, em không thỏa mãn được anh, bất quá không sao, em có biện pháp.



Vừa nói nàng từ trong tay của Tề Nhạc giãy giụa đi ra ngoài, tay phải

trên giường nhấn một cái rồi đến tủ đầu giường nhẹ nhàng lấy ra mấy thứ.



- À? Như Nguyệt, em làm gì đó?



Tề Nhạc có chút tò mò hỏi.



Như Nguyệt đem tay vòng ra sau lưng có chút thần bí trở lại bên người Tề Nhạc cười quái dị nói:



- Anh khẳng định đoán không được nha.



Tề Nhạc sững sờ một chút, nhìn Như Nguyệt nói:



- Nhanh cho anh xem một chút, lòng hiếu kỳ của anh rất mạnh a.



Như Nguyệt từ phía sau lưng đưa hai tay ra, Tề Nhạc kinh ngạc phát

hiện, trên tay nàng thậm chí có hai cái quả đống, đóng gói rất tinh mỹ.

Bên trên giấy gói viết bốn chữ -- thủy tinh chi luyến. Tề Nhạc từ trên

TV đã từng gặp, đây là một trong những quả đống lưu hành nhất hiện giờ.

Bất quá loại vật này hắn là cho tới bây giờ đều không có nếm qua đấy.