Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 421 : Nàng là bom hẹn giờ? (4)
Ngày đăng: 21:17 22/04/20
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Cũng chỉ mong như thế. Đình Đình, em mang cho mọi người chút nước để uống. Đồ đệ thiếu đạo đức, châm một điều thuốc cho sư phụ, bây giờ tay ta không rãnh rỗi.
Cơ Đức có chút bất đắc dĩ lấy thuốc từ trong túi quần ra, châm lửa rồi đi tới trước mặt Tề Nhạc nhét vào miệng hắn. Nhưng còn không đợi Cơ Đức nhét vào thì đột nhiên hào quang lóe lên, Tề Nhạc không kịp phản ứng thì điếu thuốc ở miệng đã biến mất, Sát Hồn lòng còn sợ hãi mà nói:
- Hai người bị điên à? Nếu lúc này Tuyết Nữ tỉnh lại thì sao? Chẳng lẽ các anh còn muốn cô ấy bạo tẩu tiếp?
Lúc này Tề Nhạc mới nhớ lại Tuyết Nữ không thể nhìn thấy lửa. Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, nói:
- Các anh nhanh đưa cô ấy đi đi a, những ngày này tôi rất thiếu thuốc, đang muốn hút thoải mái đây.
Đúng lúc này, một tiếng rên rỉ rất nhỏ vang lên, bàn tay lạnh buốt đang nắm tay Tề Nhạc bỗng có chút nhúc nhích, Thiên Hồn và Sát Hồn thấy thế lập tức khẩn trương lên, cùng với Cơ Đức vây đến bên giường.
Tuyết Nữ nằm trên giường chậm rãi mở to mắt, thần sắc kích động trong mắt nàng đã biến mất nhưng lại lộ ra vài phần mờ mịt. Bàn tay nắm Tề Nhạc rất chặt, tựa hồ cũng không nhìn thấy những người khác, hướng Tề Nhạc lộ ra một nụ cười ngọt ngào, thỏ thẻ nói:
- Cha.
- A?
Dù ba người Thiên Hồn đã trải qua những khóa huấn luyện đặc thù, tâm chí vô cùng kiên định nhưng vẫn bị tiếng kêu của Tuyết Nữ làm sợ hãi. Ánh mắt nhìn về phía Tề Nhạc vô cùng hoảng sợ, vô cùng phức tạp, rất khó nói thành lời.
Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:
- Các anh thấy chưa, hiện giờ cô ấy như một cô bé quấn quít lấy tôi.
- Cha, người nói Tuyết Nữ sao? Tuyết Nữ vốn là một cô bé a! Cha, người nắm tay Tuyết Nữ ngủ thật thoải mái a.
Tuyết Nữ ngồi dậy, thân thiết dựa vào ngực Tề Nhạc, trong tư tưởng của nàng giống như loại bỏ hết những người xung quanh rồi, trong mắt nàng hiện tại chỉ có Tề Nhạc mà thôi.
Thiên Hồn như thế nào cũng không nghĩ đến sự tình sẽ phát triển thành cái dạng này, cố nén cười, nói:
- Tề Nhạc, đây là...
Tề Nhạc cười khổ, nói:
- Trước giờ tôi chưa nhìn thấy người, chú gậy trúc.
- Phốc!
Thiên Hồn ở bên ngoài đi tới, nghe một câu chú gậy trúc, không khỏi phun hết ngụm nước vừa uống lên người Cơ Đức đang đứng ở cửa.
Cơ Đức nhăn nhó, cười khổ nói:
- Thiên Hồn đại ca, anh làm gì vậy? Tôi cũng không muốn tắm a.
Thiên Hồn nhìn Sát Hồn, ánh mắt vốn ngốc trệ, ngay sau đó cười lớn lên, học theo ngữ khí Tuyết Nữ, kêu lên:
- Chú gậy trúc, chú gậy trúc.
Ánh mắt Sát Hồn lập tức ngưng đọng lại, trừng mắt nhìn Thiên Hồn, hung hăng nói:
- Anh muốn chết à?
Thiên Hồn cười nói:
- Tôi sợ anh à? Có bản lĩnh thì thè lưỡi ra liếm tôi a.
- Con mẹ nó, được, đợi chúng ta về rồi hãy nói, tôi cảm thấy gần đây thân thể không tốt lắm, có lẽ phải tăng cường huấn luyện vật lộn rồi.
- A, được rồi, tôi không nói anh là chú gậy trúc nữa. Cùng lắm thì tôi không nói cho người khác biết Tuyết Hồn gọi anh là chú gậy trúc thôi.
Nghe Thiên Hồn nói hai lần liên tiếp, Sát Hồn cơ hồ đã muốn bạo tẩu, cũng may lúc này Tề Nhạc đã lên tiếng giảng hòa:
- Được rồi được rồi, Thiên Hồn đại ca, anh nói thử tổng bộ các anh xử lý như thế nào.
Thiên Hồn có chút lúng túng, nói:
- Cái này... Vừa rồi tôi đã thương lượng cẩn thận với tổng bộ. Bởi vì tình huống của Tuyết Nữ phi thường đặc thù nên sau khi nghiên cứu qua thì tổng bộ cảm thấy cô ấy nên ở lại bên cạnh anh. Anh cũng thấy đấy, cô ấy lưu luyến anh không rời, chúng tôi căn bản không thể nào mang cô ấy đi. Cho nên cứ để cô ấy lại đây, đợi sau khi thần trí cô ấy khôi phục lại bình thường, nhớ lại mình là một phần tử Viêm Hoàng hồn thì anh sẽ đưa cô ấy về, như thế nào?