Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 422 : Giai nhân hai mặt (1)
Ngày đăng: 21:17 22/04/20
Tề Nhạc vốn sững sờ một chút, nhưng hắn rất nhanh hiểu ý tứ của Viêm Hoàng hồn, cau mày nói:
- Các anh tựa hồ giống như đá quả bóng về phía tôi a.
Thiên Hồn cười khổ, nói:
- Người anh em, tôi cũng không gạt anh. Bởi vì Tuyết Hồn sợ lửa nên
hiện giờ không thể để cô ấy ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, e sợ sẽ nguy
hiểm. Dù sao thì cô ấy cũng là phần tử của chúng tôi, chúng tôi nhất
định phải cân nhắc an toàn của cô ấy. Mà năng lực Tuyết Hồn thật sự quá
mạnh mẽ, mỗi lần cô ấy bạo động đều khiến chúng tôi rất phiền não.
- Không phải chúng tôi đổ trách nhiệm lên người anh, chỉ là cảm thấy cô ấy đi theo anh sẽ an toàn hơn một chút. Anh xem, cô ấy thân cận với anh như vậy, hơn nữa anh lại có năng lực hạn chế cô ấy. Dưới tình huống này có lẽ anh có thể giúp cô ấy thoát khỏi cơn ác mộng kia. Tuy tôi không
biết cơn ác mộng kia như thế nào nhưng tôi nghĩ Tuyết Hồn đi theo anh
hẳn là một lựa chọn không sai.
Ánh mắt Tề Nhạc nhìn về phía Văn Đình, Văn Đình nói:
- Nhưng chúng tôi cũng không dừng lại kinh thành lâu. Hơn nữa, lần này
tôi và Tề Nhạc rời đi có thể sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, chỉ sợ mang
theo Tuyết Nữ sẽ không tiện. Hơn nữa, có lẽ các anh cũng biết hiện giờ
Tề Nhạc đã mất đi năng lực bản thân, thực lực Tuyết Nữ lại không kém,
một khi nguy hiểm xuất hiện thì chúng tôi cũng rất khó ứng phó. Hiện giờ cảm xúc của cô ấy đã ổn định lại rồi, tôi cảm thấy các anh nên đưa cô
ấy về Viêm Hoàng hồn thì hơn.
Hiện giờ cảm xúc Tuyết Nữ không được bình thường nhưng không có nghĩa là không hiểu lời của mọi người
nói, trong đôi mắt to xanh đậm lập lòe lệ quang, nhẹ nhàng lay động tay
Tề Nhạc, nỉ non nói:
- Cha, cha không muốn Tuyết Nữ sao?
- Ách?
Tề Nhạc nhìn bộ dạng Tuyết Nữ, hắn thật sự không đành lòng nói ra lời
nào có thể gây tổn thương nàng. Trong lúc nhất thời, nội tâm hắn không
ngừng giãy dụa, ánh mắt nhìn Văn Đình toát ra một tia khẩn cầu..
Văn Đình than nhẹ một tiếng, nói:
- Anh quyết định đi, bất quá mang theo cô ấy thì chúng ta phải cẩn thận hơn trong mọi hành động.
Tề Nhạc nhẹ gật đầu, nói:
- Được rồi, chúng tôi gặp Tuyết Hồn thì cũng là có duyên. Đã như vậy,
đổi gì không. Nếu cứ như thế này thì cũng không tệ. Có một đứa con gái
lớn như thế này thì anh cũng rất có cảm giác thành tựu.
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Không nổi ý xấu là tốt rồi.
Tề Nhạc nghiêm mặt nói:
- Đình Đình, anh sắc lang như vậy sao? Tuy ta thừa nhận anh rất ưa
thích mỹ nữ nhưng cũng chưa tới mức thế a. Tuyết Nữ gọi anh là cha đấy.
Văn Đình thấy sắc mặt Tề Nhạc có chút lúng túng, áy náy nói:
- Thật xin lỗi, em không có ý đó, chỉ là trước kia anh cứ như vậy thôi.
Tề Nhạc cúi đầu nhìn Tuyết Nữ, rung đùi đắc ý nói:
- Bất quá ta với Tuyết Nữ cũng không có quan hệ huyết thống. Sau này nói không chừng cũng có gì đó phát triển.
- Anh...
Văn Đình nhéo lỗ tai của Tề Nhạc, gằn giọng nói:
- Em biết ngay mà, anh là con sắc quỷ.
Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Vậy em còn xin lỗi anh làm gì? Xem ra anh mà hành động cũng không tệ lắm a.
- Mẹ, đừng nhéo cha, cha sẽ đau đấy.
Tuyết Nữ có chút lo lắng giữ chặt tay Văn Đình.
Nghe chữ mẹ lần nữa, Văn Đình không khỏi nghĩ tới mẹ của mình, vành mắt hơi đỏ lên, buông lỏng tay ra. Ôm Tuyết Nữ từ tay Tề Nhạc vào trong
lòng, khẽ nói:
- Tuyết Nữ, về sau chúng ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố con. Quên hết những thứ không vui lúc trước đi a.
Tuyết Nữ ngây thơ nhìn Văn Đình, nàng có thể cảm nhận được khí tức mẫu
tính trên người Văn Đình, an tâm dựa trên vai Văn Đình, vui mừng nói:
- Mẹ, Tuyết Nữ nhất định sẽ nghe lời.