Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 505 : Hiên Viên thần kiếm (4)

Ngày đăng: 21:20 22/04/20


Tề Nhạc kéo tay Văn Đình, ngồi vào ghế Y Nhược vừa chỉ, đột nhiên Y

Nhược ho khan hai tiếng, sắc mặt vừa chuyển biến tốt đẹp lại khó coi hơn lúc trước. Mà Long Giang lộ ra thần sắc khẩn trương, vội vàng lấy một

cây cỏ non thảo dược trong người ra, tự mình đưa vào miệng của Y Nhược. Y Nhược nuốt thảo dược này vào, sắc mặt mới khôi phục bình thường lần

nữa.



Thở dài một hơi, sắc mặt Y Nhược khôi phục vài phần hồng nhuận như trước, ánh mắt của nàng nhìn qua Tề Nhạc, trong mắt lộ ra hào quang không biết nên nói thế nào, nói:



- Nói cho tôi biết,

các vị từ đâu tới đây. Trong ấn tượng của tôi, Kỳ Lân nhất tộc chúng ta

hình như không có người nào giống như anh cả.



Tề Nhạc sững sờ một chút, hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào vấn đề Y Nhược

vừa hỏi, nói thật sao? Thế nhưng mà, nếu nói sư thật thì người trong

thời đại này rất khó lý giải. Trong nội tâm khẽ động, Tề Nhạc nói:



- Tiền bối, có lẽ ngài là đại tế tự của Tộc Thổ a.



Y Nhược gật gật đầu, nói:



- Đúng vậy, tôi chính là đại tế tự Tộc Thổ, cho dù trong Tộc Thổ, cũng

không có mấy người biết thân phận Kỳ Lân của tôi. Nếu như không phải bọn người Hi Thụy đi vào trong tộc, chúng tôi cũng không có khả năng cứu

anh. Vốn, tôi còn chưa tin lời của Hi Thụy nói, nhưng mà, tôi tận mắt

nhìn thấy khí tức Kỳ Lân trên người của anh, tôi không tin không được.

Tôi nghĩ, sở dĩ vương của hung thú dẫn theo hung thú vây công các người, chỉ sợ là vì khí tức Kỳ Lân trên người của anh a.



Tề Nhạc cười khổ nói:



- Chỉ sợ chính là như vậy, tôi trước cảm tạ hai vị tiền bối cứu mạng.



Vừa nói, hắn kéo tay Văn Đình đứng lên, khom người hành lễ với Y Nhược cùng Long Giang.



Long Giang vung tay lên, một cổ khí lưu nâng hai người dậy. Năng lượng

này phi thường nhu hòa, nhưng mang lại cảm giác trầm trọng cho hai

người, giống như không muốn nhận cái cúi người này.



- Cảm tạ

thì không cần, bất luận nói như thế nào, các người cũng thuộc thần thú


- Thời điểm tôi nhìn thấy tường vân bốn màu trên người của anh hiện ra, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, anh đã mang cho tôi đủ kinh ngạc rồi,

không quan tâm một chút là không được, anh nói đi.



Tề Nhạc thở sâu, lời xuất kinh thiên.



- Đơn giản mà nói, chúng tôi không thuộc về thời đại này.



Y Nhược cùng Long Giang đồng thời sững sờ, Y Nhược nói:



- Thời đại? Không thuộc về thời đại này? Tôi không rõ anh nói có ý gì.



Tề Nhạc cười khổ nói:



- Nếu như tôi là người thời đại này, tôi khẳng định cũng hiểu không.

Chuyện là như thế này, chúng tôi là người của mấy chục vạn năm sau. Cụ

thể là bao nhiêu năm tôi cũng không rõ ràng lắm. Các vị có thể hiểu chứ, chúng tôi là người từ tương lai tới. Có lẽ, từ quần áo trên người của

chúng tôi, các vị cũng nhìn ra một hai rồi.



Long Giang nói:



- Tương lai? Anh nói các người là người tương lai? Chàng trai, đầu của anh có bị hư không?



Y Nhược không có kinh ngạc giống như Long Giang, như có điều suy nghĩ nói:



- Để cho anh ta nói tiếp.



Tề Nhạc nói:



- Là như thế này, chúng tôi từ tương lai tới, cự thể tình huống thời

đại đó tôi không nói. Cho dù nói các vị cũng khó hiểu được. Trong thời

đại của chúng tôi, nhân loại đã trở thành chủ nhân của thế giới này, mà

tôi là thành viên của nhân loại. Tôi nói tôi tới từ dân tộc Khựa là

không nói dối, tôi chính là người Khựa, chỉ có điều không xuất hiện vào

thời đại này mà thôi.