Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 538 : Thất Khước Chi Trận (2)
Ngày đăng: 21:21 22/04/20
Phá nước lên mặt sông, mọi người đồng thời nhảy lên bờ ở bên cạnh,
không đợi Tề Nhạc nói chuyện. Văn Đình đã nhào vào lồng ngực của hắn.
- Anh là đồ bại hoại, hù chết em rồi.
Tề Nhạc cũng không biết xảy ra chuyện gì, hướng Y Nhược đưa ánh mắt hỏi thăm. Sau khi nghe Y Nhược giải thích hắn mới biết được, thì ra thời
điểm mộ Hiên Viên phát sinh biến hóa, cả tổng bộ Tộc Thổ sinh ra địa
chấn lớn, dùng cảm giác nhạy cảm của Long Giang cùng Y Nhược lập tức
phát hiện chấn động này tới từ dưới mặt đất, liên tưởng đến mộ Hiên
Viên, lập tức mang theo hai nữ nhân cùng đi.
- Khi bọn họ đi
tới cửa mộ Hiên Viên lại vừa vặn nhìn thấy mộ Hiên Viên đã đóng cửa,
trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người khẩn trương. Thời điểm tìm
kiếm dưới đáy nước, nhìn xem còn lối vào khác hay không. Cũng đúng vào
lúc này, đột nhiên xuất hiện năng lượng chấn động của Tề Nhạc bị Long
Giang phát hiện, lúc này mới khiến bọn họ chuyển buồn thành vui.
Nhẹ khẽ vuốt vuốt mái tóc dài mềm mại của Văn Đình, Tề Nhạc lại vỗ vỗ vai của nàng, mỉm cười nói:
- Tốt rồi, chẳng phải anh trở về rồi sao? Đừng quên, Kỳ Lân chúng ta chính là điềm lành, không dễ dàng chết như vậy đâu.
Văn Đình nâng người lên, đưa nắm đấm nhỏ lên thị uy với Tề Nhạc. Hừ một tiếng. Nói:
- Lần sau lại làm em lo lắng, em sẽ...
Tề Nhạc nhìn qua Hiên Viên kiếm. Tâm tình rất tốt, nghe vậy cười trêu nói:
- Em sẽ cái gì?
Gương mặt Văn Đình đỏ lên, sau đó đánh một quyền vào bụng Tề Nhạc, nói:
- Em sẽ đánh anh không thể tự mình sinh hoạt.
Y Nhược trở tay bắt lấy cánh tay Tề Nhạc, dùng sức lắc lắc đầu, kích động nói:
- Không, hài tử, con không rõ. Đó cũng không phải chuyện đơn giản đạt
được thần khí đâu! Con phải biết rằng, Hiên Viên kiếm xuất thế, ý nghĩa
chính là cơ hội đã tới rồi. Hiện tại mẹ càng ngày càng tin phán đoán của mình. Hài tử, con đúng là phúc tinh do ông trời phái xuống, phái tới
cứu vớt thần thú a! Quá tốt, chuyện này thật sự quá tốt. Có Hiên Viên
kiếm ở đây, mẹ nghĩ vương của hung thú sẽ không dám làm càn.
Có lẽ nàng quá xem nhẹ những lời vừa nói của Tề Nhạc, kích động lôi kéo
tay Tề Nhạc. Đúng lúc này, năng lượng trên người Tề Nhạc đột nhiên chấn
động liền biến mất, hào quang màu trắng hiện ra ngoài, trong nội tâm Tề
Nhạc khẽ động, buông tay Y Nhược ra, lui ra sau mười mét, trong mắt chợt lóe sáng, một đạo bạch sắc hào quang đã từ trong Kỳ Lân Châu bắn ra
ngoài, quang mang trong mắt hiện ra, Bạch Giao cực lớn đã xuất hiện.
Bạch Giao lúc này hoàn toàn khác với khi trở thành sai khiến của Tề
Nhạc, hào quang trên lân phiến của nó lúc này sáng bóng, ngay cả đôi mắt của nó cũng tràn ngập sinh cơ bừng bừng.
- Chủ nhân, tôi tỉnh lại rồi.
Bạch Giao cũng không giống như Thâm Hải Minh Xà căn bản không khách khí với Tề Nhạc, nàng nhìn thấy Tề Nhạc, lập tức cúi đầu của mình xuống,
cung kính hành lễ với Tề Nhạc.
Tề Nhạc mỉm cười, nói:
- Bạch nương tử, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi, nếu cô còn chưa chịu tỉnh
lại rồi, chỉ sợ Minh Xà đại ca dốc sức liều mạng với tôi rồi. Tất cả mọi người là người một nhà, không cần đa lễ như vậy.
Bạch Giao
gật gật đầu, từ trong ánh mắt của nàng thấy được vài phần quẫn bách,
hiển nhiên là do Tề Nhạc vừa nhắc tới Thâm Hải Minh Xà.