Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 539 : Thất Khước Chi Trận (3)
Ngày đăng: 21:21 22/04/20
Tề Nhạc ngầm hiểu thúc dục vân lực trong cơ thể, hào quang lại lóe
lên, Thâm Hải Minh Xà với thân thể thu nhỏ xuất hiện bên cạnh Bạch Giao. Hắn vừa mới ra, lập tức nhào tới Bạch Giao.
- Ah, Bạch nương tử bảo bối, em đã tỉnh lại, thật là làm anh gấp muốn chết.
Bạch Giao dường như không quá thích ứng với nhiệt tình như vậy, thân
thể cực lớn uốn éo, bảo trì khoảng cách nhất định, mà ánh mắt của nàng
nhìn qua Long Giang cùng Y Nhược, có chút kinh ngạc nói:
- Huyền Vũ thượng sứ, Thổ Kỳ Lân vương giả.
Hào quang hưng phấn trên mặt Y Nhược lúc trước đột nhiên biến đổi, sau
khi nhìn Bạch Giao gật gật đầu, bước nhanh đi đến bên người Tề Nhạc, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng hỏi:
- Tề Nhạc, con rốt cuộc có mấy sai kiến, sẽ không thu toàn bộ chứ.
Tề Nhạc lắc đầu, nói:
- Không có đâu, con mới thu có hai sai khiến, bọn họ đều là bạn của con cả.
Nghe Tề Nhạc trả lời, Y Nhược lúc này mới thở ra một hơi, nói:
- Vậy là tốt rồi, Tề Nhạc, có thể mời Hiên Viên kiếm ra không, để cho chúng ta...
Tề Nhạc biết rõ Y Nhược cùng Long Giang vì Hiên Viên kiếm hao phí không biết bao nhiêu thời gian, mỉm cười gật gật đầu, nói:
- Vậy mọi người lui ra sau một chút, để tránh bị duệ khí của Hiên Viên kiếm làm bị thương.
Long Giang nghe Tề Nhạc muốn lấy Hiên Viên kiếm ra, lập tức trở nên
khẩn trương hơn, vội vàng lôi kéo tay Y Nhược lui sang một bên, mà Thâm
Hải Minh Xà, Bạch Giao, cùng với Tuyết Nữ cùng Văn Đình đều toát ra thần sắc tò mò. Ngay cả Thâm Hải Minh Xà trong cơ thể Tề Nhạc bảo trì thanh
tỉnh. Cũng chỉ cảm giác thân thể Tề Nhạc biến hóa kịch liệt, cũng không
biết chủ nhân của mình đạt được thần khí đứng thứ hai là Hiên Viên kiếm.
Thở sâu, Tề Nhạc đứng bên bờ sông, ánh mắt bình tĩnh của hắn trở nên
lợi hại, chỗ mi tâm một điểm kim sắc quang mang dưới sự dẫn dắt của tinh thần lực lóe lên, ánh mắt Tề Nhạc phi thường sáng ngời, kim quang mãnh
liệt bắn ra ngoài, một tiếng kiếm ngâm vang lên. Kim quang biến mất,
Y Nhược liếc nhìn Tề Nhạc thật sâu, thở dài một hơi, mặt giãn ra, cười nói:
- Bất luận nói như thế nào, rốt cuộc Hiên Viên thần kiếm cũng đã xuất
thế, mà có được nó chính là con của mẹ, cũng là tộc nhân của Kỳ Lân nhất tộc. Mẹ phải đem tin tốt này nói cho vương của thần thú nghe. Tề Nhạc,
sáng sớm ngày mai chúng ta phải lên đường, đi gặp vương của thần thú.
Nghe Y Nhược nói, Tề Nhạc vô cùng vui sướng, thông qua khảo nghiệm Hiên Viên kiếm, hắn hiện giờ rất nhớ người yêu và bạn bè của mình a, đã có
chút không thể chờ đợi được mà nghĩ tới phải quay về thời đại của mình.
Mà Côn Lôn kính là cách duy nhất để quay về. Thông qua Hoàng Đế chứng
minh Côn Lôn kính đúng là có năng lực mang bọn họ quay về. Tâm tình Tề
Nhạc lúc này phi thường hồi hộp.
Y Nhược dùng thân phận đại
tế ti Tộc Thổ an bài chỗ ở cho bọn người Tề Nhạc, sau đó cùng Long Giang rời đi, Thâm Hải Minh Xà cùng Bạch Giao cũng đang nói chuyện yêu đương
nên được Tề Nhạc thu vào trong người, lúc này chỉ còn lại có Tề Nhạc,
Văn Đình cùng Tuyết Nữ ba người.
Sau đó thoải mái nằm trên
giường phủ kín cỏ khô, tâm tình Tề Nhạc khó có khi trầm tĩnh lại, một
đôi mắt như có như không quét qua người Văn Đình, thậm chí ánh mắt hắn
nhìn Văn Đình dường như mang theo năng lực thấu thị.
- Nhìn cái gì vậy. Mỗi ngày ở cùng một chỗ, còn chưa nhìn đủ sao?
Văn Đình tức giận nói.
Tề Nhạc cười nói:
- Đương nhiên không nhìn đủ. Nhìn cả đời còn chưa đủ. Đình Đình, em bây giờ đã chính thức tiếp nhận anh chưa?
Văn Đình hừ một tiếng, nói:
- Chờ chúng ta trở về rồi hãy nói đi. Anh là côn đồ, bây giờ là thời
đại viễn cổ cự thú, còn không quên những chuyện này. Hừ, trời sinh đúng
là tiểu sắc quỷ.