Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 542 : Thỉnh cầu thần bí (2)
Ngày đăng: 21:21 22/04/20
Y Nhược chậm rãi gật gật đầu, thời điểm này, nàng đã không biết mình nên nói với Tề Nhạc cái gì.
Trở lại gian phòng của mình, biểu lộ của Tề Nhạc không có gì khác cả, nhìn hắn lúc này như chẳng có chuyện gì xảy ra.
- Y Nhược tiền bối tìm anh có việc gì?
Văn Đình hỏi.
Tề Nhạc mỉm cười nói:
- Không có gì, mẹ chỉ nói cho anh biết chúng ta đi gặp vương của thần
thú, phải đi một đoạn đường không ngắn. Dặn dò anh trên đường phải chiếu cố kỹ hai người các nàng, phải cẩn thận. Dù sao thời đại này hung thú
phi thường hung hăng ngang ngược.
Văn Đình có chút nghi hoặc nói:
- Chỉ có những chuyện này sao?
Tề Nhạc gật gật đầu, biểu lộ của hắn nhìn không có chút sơ hở nào.
Văn Đình nhàn nhạt nhìn qua Tề Nhạc, nàng không nói thêm cái gì, dù
sao, hai người không chỉ một lần vào sinh ra tử với nhau một lần, nàng
biết rõ, mặc dù bề ngoài thì nàng còn chưa chấp nhận tình cảm của Tề
Nhạc, nhưng mà sâu trong nội tâm đã sớm đem tính mạng của mình và Tề
Nhạc buộc cùng một chỗ, nếu như hắn quả thật có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, như vậy...
Sáng sớm hôm sau, Y Nhược cũng không mang
theo bất cứ hành lý nào, cùng với Tề Nhạc ba người lên đường. Tổng bộ
Tộc Thổ cần có người thủ hộ, với tư cách thủ hộ thần của Tộc Thổ, Huyền
Vũ Long Giang lưu lại. Thời điểm bọn người Tề Nhạc lên đường, Tề Nhạc có thể nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của Long Giang, trong ánh mắt ngây ngốc là có thần sắc không bỏ được.
Liên tưởng đến quan hệ giữa Y
Nhược cùng vương của thần thú, Tề Nhạc cũng chỉ có thể nhìn Huyền Vũ mà
thở dài trong lòng. Thời đại khác nhau, phong tục khác nhau, dù sao hắn
hài tử, cũng vì sự tồn tại của bọn họ, mới khiến thần thú chúng ta tràn
ngập hy vọng phục hưng. Nhưng mà, bởi vì Kỳ Lân chưa trưởng thành còn
rất yếu ớt. Cho nên, hiện tại bọn chúng đang tu luyện ở các nơi bí
mật, đợi đến lúc trưởng thành mới có thể gia nhập đại gia đình Kỳ Lân,
sẽ vì hưng thịnh của thần thú mà cố gắng. Ai, chúng ta đều già rồi, bất
luận là mẹ hay là vương của thần thú và các Kỳ Lân cùng thế hệ, tuổi của chúng ta đã rất lớn rồi. Không còn sống được bao nhiêu năm, trước khi
đời sau còn chưa hưng thịnh, sợ rằng chúng ta đã...
Tề Nhạc từ trong lời của Y Nhược hiểu được chuyện gì đó, mỉm cười, nói:
- Đây không phải là vấn đề. Nếu con đã có thể trợ giúp mẹ, con nghĩ
cũng có thể trợ giúp mấy vị tiền bối Kỳ Lân khác. Cho dù chỉ có thể kéo
dài tính mạng của mỗi người một ngàn năm, cũng đầy đủ kiên trì đợi những Kỳ Lân còn nhỏ trưởng thành rồi.
Y Nhược nhìn qua Tề Nhạc,
ánh mắt của nàng không chỉ xuất hiện mẫu tính, trong đó còn mang theo
cảm kích. Mà Văn Đình nghe Tề Nhạc nói, nội tâm ngược lại hưng phấn hơn, nàng vẫn sợ việc Tề Nhạc được Y Nhược cùng Long Giang cứu nên cảm thấy
thua thiệt nên đáp ứng chuyện nguy hiểm gì. Mà lúc này Tề Nhạc đã nguyện ý trợ giúp cả Kỳ Lân nhất tộc kéo dài tuổi thọ, đối với Kỳ Lân bọn họ
mà nói chuyện này là báo đáp cực lớn.
Tốc độ phi hành của bốn người rất nhanh, bầu trời có mây trắng làm nổi bật, hít thở không khí
trong lành, trừ năng lực Tuyết Nữ tiêu hao nhiều ra, Tề Nhạc cùng Y
Nhược thông qua vân lực bản thân điều tiết hai lần, chẳng những không có tiêu hao quá nhiều vân lực, ngược lại trong thời gian bay dài này còn
có hiệu quả tu luyện.
Bay suốt một ngày, thời điểm Tuyết Nữ không chịu nổi nữa, bốn người mới hạ xuống mặt đất nghỉ ngơi.
Lúc này, màn đêm đã hàng lâm. Thời kỳ viễn cổ cự thú ban đêm và ban
ngày như nhau, cũng rất xinh đẹp. Trong bầu trời đêm, sao lốm đốm đầy
trời, so với thời hiện đại thì ánh trăng ở đây sáng hơn. Cảm thụ được
thực vật chung quanh tràn ngập hào khí bừng bừng, Tề Nhạc tựa đầu vào
một cây đại thụ, trong lòng mỉm cười. Nhưng mà sâu trong nội tâm của hắn lại không bình tĩnh như bề ngoài.