Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 556 : Tả hữu hỗ bác (4)

Ngày đăng: 21:21 22/04/20


Văn Đình nói:



- Nhưng mà, nhưng mà Tuyết Nữ cùng Y Nhược tiền bối ở bên cạnh, các nàng sẽ nghe được.



Tề Nhạc dùng sức hôn một cái lên trên mặt đẹp của Văn Đình nói:



- Y Nhược tiền bối là người từng trải sẽ lý giải chúng ta. Tuyết Nữ hôm nay đã bay một ngày, đã sớm mệt mỏi, buổi tối lại cải biến hiện tượng

thiên văn, lúc này chỉ sợ đã sớm tiến vào trạng thái nhập định rồi. Em

thì sợ gì cơ chứ?



Văn Đình nói:



- Nhưng mà em thật sự còn không có chuẩn bị cho tốt, Tề Nhạc, cho em chút thời gian được không?



Tề Nhạc buông bàn tay lớn ôm Văn Đình ra, tìm môi thơm của nàng khẽ hôn một cái rồi cười nói:



- Nha đầu ngốc, anh đang trêu chọc em thôi. Anh làm sao chỉ qua loa như thế mà ăn hết em. Lần thứ nhất của em, anh nhất định sẽ cho em một hồi

ức tốt nhất. Bất quá, sau khi anh muốn cùng em thân mật em cũng không

thể phản đối ah, như vậy em mới có thể dần dần thích ứng cảm giác của

em.



- Anh!!!



Văn Đình nhìn Tề Nhạc, trong lòng xấu hổ mà nói không ra lời.



Thật lâu, Văn Đình vẫn nằm trong ngực Tề Nhạc, cúi đầu mà nhìn hạ thân

của hắn dựng lên cái lều nhỏ làm hắn buồn cười, nàng nói:



- Anh có phải rất khó chịu hay không?



Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:



- Em nói xem?



Văn Đình cắn răng, nói:



- Nếu không em dùng biện pháp khác giúp anh giải quyết một chút?



Trong lòng Tề Nhạc vui vẻ, chặn lại nói:



- Đó là Thủy Tinh Chi Luyến hay là Sa Mạc Phong Bạo đây? Ah, không

đúng, tại đây không có quả đông lạnh, cũng không có đường kẹo nhảy nhót
nhiên ma sát đau đớn sẽ xuất hiện. Dù cho có thủy vân lực tự hành trị

liệu, vẫn cảm thấy đối với thủ pháp của Văn Đình có hoài nghi. Lại phi

hành ba ngày, nương tựa theo qua tốc độ hơn người, bọn họ rốt cục đi tới đích của chuyến đi này.



Rất xa, một tòa đại sơn nguy nga đã

xuất hiện trong tầm mắt của bốn người. Bất đồng với sơn mạch của Tộc

Thổ, tại đây núi chỉ có một tòa, chuẩn xác mà nói chỉ có một đỉnh núi,

chung quanh còn có một chút sườn núi thấp bé, hoàn toàn có thể không

đáng kể.



Từ biểu hiện bên ngoài, ngọn sơn phong này cũng

không có địa phương gì kỳ lạ, đồng dạng các loại thực vật sinh trưởng

xanh um tươi tốt, phóng mắt nhìn đi, trong mắt lộ ra một màu xanh.



- Mẹ. Vương Thần Thú Vương chỗ này hay sao?



Y Nhược gật nhẹ đầu, nói:



- Đúng vậy, hắn định cư ở chỗ này.



Trong mắt Tề Nhạc chợt lóe sáng, tinh thần lực đã hướng xuống dưới bao

trùm, làm cho hắn có chút kinh ngạc là trong phạm vi tòa núi cao này

cũng không có cảm giác được quá nhiều khí tức cường đại tồn tại, tựa hồ

chính là một ngọn núi bình thường mà thôi.



Y Nhược mỉm cười, nàng hiển nhiên là nhìn ra nghi hoặc trong lòng Tề Nhạc liền nói:



- Không cần dò xét, tại đây cũng chỉ có một thần thú là hắn mà thôi,

không có thần thú khác tồn tại, cho nên mới bình tĩnh như thế.



Tề Nhạc kinh ngạc nhìn Y Nhược, nói:



- Chỉ có một mình Vương của Thần Thú ở đây sao? Vậy nếu như Vương của

Hung Thú đột nhiên dẫn người đến công kích, tựa như lần vây công con,

Vương của Thần Thú làm sao có thể ngăn cản được đây?



Y Nhược mỉm cười nói:



- Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Con biết không? Tại đây thật ra là thuộc về lãnh địa hung thú, chỉ có điều bởi vì tòa Thương

Sơn này có tính đặc thù, cho nên mới không có hung thú tu luyện ở chỗ

này.