Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 557 : Vương của Thần Thú (1)

Ngày đăng: 21:21 22/04/20


- Mà lựa chọn tại đây, chẳng những có thể lại càng dễ đạt được tin

tức hung thú, hơn nữa cũng rất khó bị hung thú phát hiện, vì thế hắn mới một mực tại đây tại đây. Ở bên trong đám thần thú thì ngoại trừ số ít

mấy người ra, đại bộ phận thần thú cũng không biết vương của chúng ta

lại ở trong phạm vi thế lực của hung thú.



- Tính đặc thù? Ngọn núi này có cái gì đặc thù?



Tề Nhạc tò mò hỏi.



Y Nhược nói:



- Tính đặc thù của nó là có một kiện thần khí, con không cần hoài nghi, ta không có nói sai. Tại đây quả thật có một kiện thần khí. Nhưng mà,

kiện thần khí này chúng ta không cách nào lấy được. Tuy rằng Vương

của Thần Thú có thể xác định kiện thần khí này là cái gì, nhưng hắn

một mực tìm kiếm vẫn không thể tìm ra vị trí cụ thể, lại càng không cần

phải nói tới chuyện có được nó. Chỉ là có thể cảm giác được rõ ràng khí

tức của kiện thần khí này mà thôi.



- Tôi cũng cảm thấy vậy.



Thanh âm của Văn Đình từ bên người Tề Nhạc truyền đến.



Tề Nhạc quay đầu nhìn về phía nàng, chỉ thấy sắc mặt Văn Đình có chút

tái nhợt, tựa hồ gặp phải áp lực nào đó. Tề Nhạc vội vàng truyền một cỗ

vân lực vào người nàng, sắc mặt Văn Đình lúc này mới dễ nhìn một ít.



- Đến tột cùng là thần khí gì, vì cái gì Đình Đình có thể cảm giác được, nhưng con không có cảm giác nào?



Tề Nhạc tò mò hỏi.



Y Nhược nói:



- Con không có cảm giác, bởi vì con là Kỳ Lân. Mà trên người Đình Đình

lại có bộ phận huyết mạch hung thú. Nếu như nàng hoàn toàn là hung thú

thì loại cảm giác này sẽ trở nên càng thêm mãnh liệt. Hung thú mà ở
nhiên, ba người khác đều có loại cảm giác muốn tới gần hắn.



Khi Y Nhược mang theo ba người đi thẳng đến giữa sườn núi thì nàng mới

ngừng lại, thực vật chung quanh vẫn rậm rạp, từ biểu hiện ra thấy, cũng

không có bất kỳ nơi nào có thể ở được.



Y Nhược ra hiệu ba

người Tề Nhạc ở chỗ này chờ trong chốc lát, một mình nàng đi tới phía

trước vài bước. Trong miệng phát ra một loại âm tiết kỳ quái, thanh âm

tuy rằng không lớn nhưng như là sợi tơ hướng chung quanh tán đi, phương

hướng chủ yếu là sơn thể trước mặt.



Thời gian không dài, cảnh vật chung quanh đột nhiên đều bị bóp méo trong nháy mắt.



Một cái thanh âm hùng hậu từ sơn thể vang lên:



- Nàng đã đến rồi!



Y Nhược nói:



- Muội mang theo hắn đến rồi. Để cho chúng ta vào đi thôi.



Cảnh vật trước mặt vặn vẹo trở nên mãnh liệt, Y Nhược lui trở về bên

cạnh ba người Tề Nhạc, cảnh vật chung quanh vặn vẹo chậm rãi vây quanh

thân thể của bọn hắn, từ trong hơi thở năng lượng đặc thù này, Tề Nhạc

cảm giác được đặc biệt thân thiết. So với cảm giác thân thiết lúc trước

của hắn vừa mới nhìn thấy Y Nhược còn nhiều hơn một chút.



Hào quang lóe lên, trong mảnh hồng quang, thân thể bốn người chỗ giữa sườn

núi Thương Sơn tiêu thất trong hư không. Tề Nhạc chỉ cảm thấy cảnh vật

chung quanh đột nhiên biến đổi, đã tiến nhập một huyệt động hắc ám.

Trong huyệt động vô cùng khô ráo, không khí cũng thoáng đãng như bên

ngoài, chung quanh không có ánh sáng, Kỳ Lân Châu trước ngực Tề Nhạc lúc này phát huy tác dụng chiếu sáng, năng lượng bốn màu biến ảo chiếu sáng huyệt động bên trong.