Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 683 : Chiến sĩ cầm tinh heo, Quan Tĩnh (2)
Ngày đăng: 21:25 22/04/20
- Cầm lấy.
Ném một điếu thuốc lá cho mập mạp, Tề Nhạc ngậm lấy một điếu thuốc cho mình.
- Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, chỗ này quá kém.
Vừa nói hắn vung tay đốt thuốc cho tên mập, sau đó sau đó lại đi ra khỏi phòng hút thuốc.
Mập mạp ngậm lấy điếu thuốc liền sửng sốt, xoa xoa con mắt thật nhỏ của mình, hắn thật sự hoài nghi là mình lúc này đang bị hoa mắt. Bởi vì hắn nhìn thấy lúc Tề Nhạc đốt thuốc cho hắn không có dùng bật lửa. Vô ý thức hắn đi theo Tề Nhạc ra khỏi phòng.
Sau khi phun một làn khói thuốc Tề Nhạc đứng trong hành lang hỏi:
- Anh ở nơi này làm cái gì? Tên là gì?
Mập mạp nhìn qua tay của Tề Nhạc, vô ý thức trả lời:
- Tên là Quan Tĩnh, danh hoa Tiểu Tĩnh, anh nói tôi làm cái gì đây?
Khói thuốc lúc này từ trong mũi bay ra ngoài, tuy Tề Nhạc đã có chút đoán được thân phận của tên mập mạp này rồi. Nhưng từ trong miệng của hắn nghe được vẫn phải há to mồm vì kinh ngạc.
- Anh thật sự là vịt à?
Quan Tĩnh tức giận hừ một tiếng, nói:
- Kháo, anh thật sự không có văn minh chút nào, cái gì gọi là "vịt"? Tôi được gọi là nam PR đấy, dáng người của tôi thế này được rất nhiều nữ nhân ưa thích đấy. Huống chi tôi cũng không thể bắt bẽ nữ nhân, công việc của tôi nhiều hơn người khác đấy, cho dù là nam hay nữ đều ưa thích tôi. Ngày hôm qua có một anh đẹp trai nói mông tôi thật no đủ sờ rất thoải mái.
- Mẹ kiếp, đây điển hình là không biết nhục mà, đã vậy còn xem đây là vinh quang nữa chứ! Đã vậy còn cái gì danh hoa Tiểu Tĩnh, ta kháo...
Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Quan Tĩnh im lặng, hắn thật sự không ngờ rằng chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cuối cùng lại sa đọa tới cái dạng này.
- Rời khỏi đây? Đại ca, anh cũng nhìn thấy bộ dáng của tôi hiện giờ rồi, đến chỗ khác làm gì có cơm ăn chứ! Tôi một là không có bằng cấp, hai là không có bổn sự, chỉ có thể dựa vào thân thể của mình hy vọng thừa dịp tuổi trẻ có thể kiếm nhiều tiền một chút, về sau mở một tiệm buôn bán nhỏ sống qua ngày là đủ rồi. Đại ca, anh nên lưu đường sống cho tôi nha.
- Đứng lên đi huynh đệ.
Tề Nhạc vịn Quan Tĩnh đứng lên, sức nặng của Quan Tĩnh với Tề Nhạc mà nói chẳng khác gì cọng cỏ.
Nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Tề Nhạc nhìn mình, sợ hãi trong mắt Quan Tĩnh yếu đi, nói:
- Đại ca, anh không đuổi tôi đi à?
Tề Nhạc nói:
- Không phải đuổi anh đi mà là mang anh đi. Anh ở nơi này một ngày kiếm được bao nhiêu tiền?
Quan Tĩnh gãi gãi đầu, cái mái tóc mào gà của hắn run run một cái, lẩm bẩm nói:
- Thời điểm tốt thì kiếm được hai ba trăm đồng, thời điểm không tốt thì không có khách nhân nào. Dù sao thân thể và điều kiện của tôi quá kém! Không phải người có yêu thích đặc thù thì ai đi chọn tôi chứ? Đại ca, nếu không về sau mỗi ngày tôi rút thu nhập ba thành giao cho anh, anh nói tốt với lão bản giúp tôi nhé.
Nhìn thấy bộ dạng của hắn Tề Nhạc cảm giác được bi ai trong lòng, không có người nào nguyện ý sống trong cảnh này, nếu như không vì sống sót thì ai có khả năng để bức bách tới tình trạng này?
Thở dài một tiếng, nói:
- Như vậy đi, anh đi theo tôi thì không cần tiếp khách nữa đâu, tôi quản ăn ở của anh, mỗi tháng còn cho anh tiền lương ba ngàn, anh có nguyện ý làm hay không?
Quan Tĩnh sững sờ, có chút quái dị nhìn qua Tề Nhạc.
- Đại ca, anh thật sự bao tôi sao? Tuy giá tiền hơi thấp một chút nhưng chúng ta đã nói, tôi chỉ phục vụ anh và không làm việc khác, hơn nữa giá tiền này của anh hơi thấp cho nên mỗi ngày chỉ có thể làm một lần.