Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Chương 738 : Lâu đài cổ của Dracula (1)
Ngày đăng: 21:27 22/04/20
- Như thế nào, muốn xuất ra bản lĩnh thật sự rồi hả? Để cho tôi đoán
xem. Địa vị của anh trong giới sát thủ nhất định không thấp a. Tôi nghĩ, nhiệm vụ giết vợ của tôi có lẽ mới xuất hiện không lâu, anh có thể
trong thời gian ngắn như vậy tìm được chúng tôi, lại an bài như thế
không chê vào đâu được, hiển nhiên là rất có kinh nghiệm. Chỉ có điều,
anh không nghĩ tới chính mình sẽ dễ dàng như vậy đắc thủ mà thôi. Tôi
nói đúng chứ? Thật sự không có ý tứ, kế hoạch nguyên bản an bài tốt của
anh mất đi hiệu lực. Không biết hiện tại giá trị trên thị trường của Vũ Mâu nhà tôi là bao nhiêu đâu này? Anh có thể nói cho tôi biết hay
không?
- A…
Tề Nhạc cũng không phóng xuất ra khí tức chứa năng lượng quá mạnh mẽ, nhưng mà vô hình chung vẫn mang lại
cho “tài xế” một cỗ áp lực quá lớn, trong cỗ áp lực này, gã liền bạo
phát.
Tiếng vật bị xé rách nghe có chút quái dị, quần áo khắp người đều hoàn toàn bị nghiền nát, cơ bắp nhanh chóng bành trướng với
tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, lông đen rậm rạp cũng đồng thời xuất hiện.
Tề Nhạc cũng không nhân cơ hội này phát động công kích, bởi vì hắn
nhìn thấy đôi cánh xuất hiện trên lưng gã lái xe, ánh mắt lộ vẻ vui
mừng, mỉm cười nói:
- Thật sự là lục tung bốn biển mà không thấy, tự nhiên lại chui tới cửa, vừa hay, đỡ công ta đi tìm.
Vampire, hóa ra lại là một con ma cà rồng, lại còn là một con ma cà
rồng có thể xuất hiện vào ban ngày, cấp bậc của nó tuyệt đối không phải
là thấp. Tề Nhạc tuyệt đối không tin tên này không biết vị trí của tòa thành thuộc gia tộc Dracula.
Tên “lái xe” sau khi biến thân, khí tức rõ ràng là không giống với lúc trước, hai mắt đỏ như máu trừng
lên nhìn Tề Nhạc, bất luận là tốc độ hay là lực lượng đều tăng lên tới trạng thái cao nhất, đôi cánh sau lưng rung lên, thân thể cường tráng
chợt đánh về phía Tề Nhạc, một tầng khí lưu như bóng đêm trong khoảng
khắc tràn ngập bên trên khoảng không phía trên Tề Nhạc cũng chính gã.
Dù sao, hành động vào ban ngày đối với ma cà rồng mà nói, thực lực vẫn
là bị hạn chế rất nhiều.
Cái “bánh chưng’’ đó rơi xuống đất, Tề Nhạc vừa hay đứng trước mặt
nó, nhìn thành quả chiến đấu của bản thân, Tề Nhạc không khỏi hài lòng nhẹ nhàng gật đầu, lầu bầu nói:
- Cũng không tệ lắm, xem ra, lực khống chế của mình với thực vật xác thực có thể dùng để thực chiến rồi.
Ánh sáng chói màu xanh lục lóe lên, đám lá quấn quanh cái “bánh chưng”
tản ra một chút, hé ra cái đầu của tên lái xe, nhìn bộ dạng tái nhợt,
lại nhe ra mấy cái răng nanh của gã, Tề Nhạc ngồi xổm người xuống,
nói:
- Trả lời tôi mấy câu, tôi có thể cân nhắc thả cho anh đi.
Tên lái xe chửi thề một câu bằng tiếng Anh, đây cũng không phải là câu Tề Nhạc có thể nghe hiểu được.
Nhướng anh, Tề Nhạc phóng ra Minh Minh và Vũ Mâu từ trong Kỳ Lân châu:
- Minh Minh, thằng này nói cái gì?
Minh Minh cười nói:
- Giải thích đơn giản, hắn đang nói, đánh chết cũng không nói.
Tề Nhạc chợt cười nói:
- Như vậy sao! Vậy được rồi, em nói cho hắn biết, anh sẽ không đưa hắn
tới Giáo Đình, vì anh rất ghét người của Giáo Đình, nhưng mà, anh cũng
không ngại thay thế Giáo Đình chấp pháp.
Vừa nói xong, Tề
Nhạc liền duỗi tay phải của mình ra, lập tức, một đốm lửa cháy đỏ mãnh
liệt bỗng nhiên bùng ra, mà nhiệt độ không ngừng tăng lên, cỗ Kỳ Lân
chân hỏa này trong nháy mắt đã biến thành màu xanh sẫm, nhìn giống như u linh đang thiêu đốt.